
hữa trị cho em? Em bị thương suốt hai năm sao?”
“…” – Thanh Linh im lặng, không biết trả lời thế nào.
“Để có được gương mặt lành lặn như ngày hôm nay, em đã phải chịu đau đớn suốt hai năm trên cái xứ xa lạ này sao?” – Mạnh Bảo nói mà giọng tắc nghẹn.
“Anh và Phương Nhi hãy bám theo Vĩnh Sơn, nhưng đừng để người ta phát hiện. Tấm thiệp em lấy được của Thanh Chi có ghi địa chỉ nơi Vĩnh Sơn ăn trưa cùng Khánh Quang, đến đó anh sẽ nghe ngóng tình hình và nếu thành công anh sẽ cứu được mẹ Phương Nhi.” – Câu trả lời của Thanh Linh không liên quan gì đến câu hỏi của Mạnh Bảo.
“…”
“Chúc anh may mắn, em đi đây! Em chờ tin của anh.”
“Anh không hiểu!” – Mạnh Bảo tóm lấy cánh tay cô khi cô vừa định đi. – “Tại sao em cứ phải bí ẩn như thế? Tại sao lại lảng đi câu hỏi của anh? Em giấu anh bao nhiêu thứ mà không nói ra, cứ lẳng lặng mà giúp đỡ anh và Phương Nhi. Thanh Linh, em không thể nói cho anh biết em đang nghĩ gì sao?”
Thanh Linh ngẩng lên:
“Anh là ai mà em phải nói cho anh?”
Mạnh Bảo sững người trước câu nói ấy. Lạnh lẽo như không cảm xúc nhưng thực tình đầy cay đắng.
“Chúng ta giờ là gì của nhau? Cho em câu trả lời đi, để em có thể nói tất cả anh nghe!”
Mạnh Bảo lặng người, tay anh xiết chặt, những lời nói muốn nói cũng không thể nói được. Khoảng cách vô hình giữa anh và cô sao ngày càng rộng lớn đến thế? Là gì của nhau? Phải, ngày ấy và ngày nay đâu còn có giống nhau nữa…
“Anh không còn là người mà em có thể chia sẻ mọi thứ!” – Cô nói với giọng đắng ngắt rồi quay người đi thật nhanh.
Chúng ta giờ là gì của nhau?
Hai người quen thuộc của ký ức
Nhưng lại xa lạ với hiện tại
Anh có dám ôm em sau tháng năm xa cách?
Anh có định dành lại em nụ hôn của năm xưa?
Anh có muốn trao lại em yêu thương của hôm ấy?
Hay anh và em đã là của hai thế giới riêng
Thế giới đó, em không còn anh nữa
Thế giới đó, anh không còn là của em!
Phương Nhi bước ra và nhìn thấy Mạnh Bảo bần thần ngồi trên ghế ở hành lang. Nhìn xung quanh không thấy Thanh Linh đâu, Phương Nhi gần như đoán ra mọi chuyện. Cô thấy nhói đau, giá như cô có thể làm gì cho Mạnh Bảo, cô biết là trái tim anh đang rất đau. Liệu có phải lỗi của cô không…?
“Không sao đâu, em đừng suy nghĩ.” – Mạnh Bảo đột nhiên ngẩng lên. Sao anh biết được cô đang suy nghĩ chứ?
Cô không nói gì, chỉ đau đáu nhìn anh lặng lẽ. Cô hiểu anh không muốn cô phải lo lắng, phải buồn vì Thanh Linh. Nhưng…biết đến bao giờ đôi mắt anh mới hết buồn, nụ cười anh mới trọn vẹn thật sự, và trái tim anh sẽ không còn đau đớn như bị xé đôi?
Bác sĩ Vĩnh Sơn vừa lúc đi ra, thấy hai người như thế thì dường như không quan tâm:
“Khi nào có kết quả xét nghiệm tôi sẽ báo cho cô. Giờ tôi phải đi, xin phép!”
Bác sĩ vừa đi, Mạnh Bảo và Phương Nhi cũng đi theo sau ra lấy xe. Nhưng họ để cho Vĩnh Sơn đi trước, ở lại bàn bạc kế hoạch mấy phút. Phương Nhi lấy ra hai chiếc mũ lưỡi trai và hai cái khẩu trang:
“Cái này dùng để ngụy trang, sẽ khó bị phát hiện. Chúng ta gắng lẩn vào dòng người là có thể yên tâm không bị lũ Khánh Quang nhìn thấy. Vào chỗ ăn thì bỏ cái khẩu trang cho người ta đỡ dị nghị, nhưng vẫn phải đội mũ thấp thấp xuống che mặt nhé!”
“Anh hiểu rồi! Em cũng buộc cao tóc lên đi, mái tóc ngang vai của em rất dễ bị phát hiện.”
“Được rồi!” – Cô cười – “Chỉ có anh mới soi em đến từng chân tơ kẽ tóc như vậy.”
“Ừ có lẽ thế.” – Anh cũng cười.
Cuối cùng anh cũng cười. Nụ cười nhẹ mà đối với Phương Nhi là cả một chiến công.
“Được rồi, đưa em cái thiệp mời mà Thanh Linh đưa. Em sẽ chỉ đường.”
“Có vẻ như chúng ta đang bận rộn với một vụ án như thám tử ấy nhỉ?” – Mạnh Bảo cười đùa, đưa cho Phương Nhi thứ cần đưa.
“Em vẫn muốn chúng ta có nhiều lần bận rộn như thế này nữa.” – Cô bỗng cười buồn.
Mạnh Bảo sững người một hồi, rồi nhìn vào gương mặt xanh xao, đôi môi bắt đầu khô lại thiếu sức sống của cô, anh hiểu tất cả. Một cô gái đam mê võ thuật thì chẳng có lý gì lại không thích những lúc lao vào mạo hiểm, được hành động như thế này cả. Chỉ là sức khỏe của cô không cho phép điều đó…Anh suýt quên mất căn bệnh của Phương Nhi ngày càng tồi tệ đi, chỉ có tinh thần cô vẫn khỏe mạnh thôi.
Hai người lên xe, phóng vụt đi, nhanh chóng để có thể bắt kịp Vĩnh Sơn. Gió thổi vù vù lạnh tê tái những ngày cuối thu. Phương Nhi ôm chặt Mạnh Bảo, dựa vào lưng anh:
“Nếu vụ này xong rồi, anh sẽ ở bên ai?”
“Hả? Em nói gì cơ?” – Mạnh Bảo bị tiếng gió át đi nên không nghe thấy gì.
“Không có gì, thôi đi nhanh đi!”
Địa chỉ trên tấm thiệp mà Thanh Linh đưa quả thật là một địa chỉ lạ hoắc, Phương Nhi thông thạo đường phố như vậy mà vẫn phải hỏi đường mãi mới có thể tìm ra được. Những tưởng nơi xa lạ như thế phải là cái nơi xó xỉnh nào hóa ra lại là một khu đô thị rộng lớn, đông đúc. Thành phố này rộng thật, nhiều chỗ chưa hề biết!
Mạnh Bảo đáp xe lại trước một nhà hàng ăn sang trọng. Nhìn vào bãi đỗ xe, cả hai thấy cái xe máy mà Vĩnh Sơn đã đi nên có thể chắc nịch đây chính là nơi mà mình cần đến. Cả hai đi vào nhà hàng, họ nhanh chóng phát hiện ra bàn của Vĩnh Sơn ngồi, vội chọn một bàn gần đó, giả vờ gọi vài mó