XtGem Forum catalog
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327234

Bình chọn: 10.00/10/723 lượt.

?” – Giọng Thanh Linh đầy đau đớn.

“Thanh Linh…”

“Anh từng nói sẽ đợi em, sẽ yêu em, nhưng đã bao giờ anh nói sẽ chết thay em, nguyện bảo vệ em bằng cả tính mạng của anh chưa?”

“…”

Từ đau buồn chuyển sang căm hận, Thanh Linh nói trong tắc nghẹn:

“Tôi là một con ngu ngốc thì mới yêu anh đến nhường ấy! Biết là ngốc, mà tôi không quên được anh! Thế để tôi giết cô ta, rồi chiếm lấy anh về riêng cho tôi, thà thế còn hơn là tôi phải đứng ngoài làm một kẻ phía sau. Trong khi anh là của tôi, không phải là của cô ta! Tôi mới là người đến trước, tôi mới là người anh yêu, tại sao anh dám quên điều đó!!??”

Rồi cô quay đi, nhưng…

“Anh không quên!”

“…”

“Anh chưa bao giờ quên em! Thực sự anh ghét chính mình. Giá như anh quên đi em, anh có thể tàn nhẫn mà nói với em rằng: em không còn là ai trong cuộc đời anh nữa, có lẽ mọi thứ đã tốt hơn. Anh có thể dứt bỏ em thì em cũng sẽ chẳng còn phải bị giày vò như vậy.”

“…”

“Phải, anh là thằng ngu ngốc, anh làm tổn thương cả em, cả Phương Nhi! Em có thể cho rằng anh là một kẻ phản bội, gian dối hoặc thế nào cũng được. Em có thể cho rằng anh đã chà đạp lên trái tim và tình yêu của em, không sao hết! Vì anh đáng để nhận như thế. Em lạnh lùng, phớt lờ là để che giấu đi những nỗi đau, em nghĩ anh không biết sao? Nhìn lúc em cười nhạt, lúc em tỏ ra như người xa lạ với anh, anh quá biết em nghĩ gì. Vậy mà anh hèn nhát, anh không còn dám đến bên để ôm em, che chở cho em, bảo vệ em nữa. Anh không đủ can đảm. Anh sợ sẽ lại làm Phương Nhi đau khổ. Anh sợ làm cả hai người đau khổ. Cả hai đều là những cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương ai, mặc dù sự không quyết đoán của anh đã làm tổn thương cả hai biết bao nhiêu lần.”

“…” – Thanh Linh vẫn im lặng. Còn Phương Nhi chỉ biết nhìn anh bằng ánh nhìn đau đớn. Cả ba người, có ai là không đau?

“Anh không biết em đã giấu anh chuyện gì, nhưng anh biết em đang giấu những nỗi đau của riêng em. Kẻ gây ra nỗi đau đó, là anh! Vậy thì cớ gì mà em không giết anh đi, vì nếu giết anh, cả em và Phương Nhi không phải đau vì một người nữa. Nếu như bây giờ, anh mà là em, anh cũng phải lựa chọn phải giết em hoặc giết Phương Nhi, anh cũng sẽ tự giết mình. Vì anh không lựa chọn được. Anh là thằng tồi tệ như thế đấy, Thanh Linh, em để anh chết đi, để em được hạnh phúc! Em chịu khổ quá nhiều rồi!”

Thanh Linh không quay lại nhìn anh, chỉ cười:

“Người đời ai cũng bảo ghét những kẻ không biết lựa chọn, nhưng đâu phải cái gì cũng lựa chọn được một cách dễ dàng.”

“Thanh Linh…”

“Được, vậy tôi sẽ giết anh – kẻ đã làm tổn thương tôi, kẻ đã chà đạp lên tình yêu của tôi!” – Thanh Linh quay người, nhìn Mạnh Bảo bằng ánh mắt căm hận nhưng thực tình đau khổ tột cùng.

Thanh Linh tiến lại về phía Mạnh Bảo. Cô nhìn anh. Anh nhìn cô. Bất giác anh cười:

“Em vẫn thế, Thanh Linh.”

Nụ cười của anh, dịu dàng, chan chứa yêu thương như ngày ấy. Như ngày mà cô đã rung động vì anh. Và từ ngày đó, trái tim cô dành cho anh, không thể yêu được một ai nữa. Cho dù là hai năm sau, cô đã nhìn thấy anh bên người con gái khác, nhưng chỉ càng trái tim đã tan nát này thêm thổn thức vì tình yêu không tài nào đổi thay của cô dành cho anh.

“Em chưa bao giờ gục ngã, kể cả ngày xưa và ngày hôm nay. Em không bao giờ thay đổi, vì em vẫn là chính em. Đó là lý do tôi yêu em.”

Cây súng trên tay cô chĩa thẳng về phía anh. Nó sẽ giết chết anh. Anh sẽ chết. Dưới bàn tay cô.

“Tại sao không giết tôi?” – Giọng nói ấy bỗng ngăn lại Thanh Linh.

“Phương Nhi…” – Ai nấy quay lại phía phòng giam.

“Tôi bị bệnh nặng thế này, trước sau tôi cũng chết, vậy sao còn để tôi sống làm gì?”

“…”

“Thanh Linh, Linh biết tôi yêu anh ấy. Có thể tình yêu của tôi không bằng tình yêu của Linh, nhưng tôi cũng yêu và chỉ yêu một mình anh ấy. Linh giết anh ấy, thì Linh có thể thoát khỏi sự giày vò, vậy còn tôi nữa, Linh không nghĩ đến tôi sao?”

“Sao phải nghĩ?” – Thanh Linh lãnh đạm.

“Tôi biết tôi không có tư cách để Linh lo lắng cho tôi. Phải, anh ấy đã không phải anh ấy của trước kia, cũng là do tôi. Là do tôi mà anh ấy không dứt khoát được, không lựa chọn được để có thể vẹn toàn hạnh phúc bên Linh. Vậy sao Linh lại giết anh ấy mà không giết tôi? Linh đừng tỏ ra mình cao thượng, vì tôi biết trái tim ai cũng muốn có người mình yêu. Linh không ngoại lệ. Linh cũng muốn có anh ấy, muốn được ở bên người mình yêu mãi mãi.”

Thanh Linh cố nuốt cái gì đó cay đắng.

“Giết anh ấy, tôi hỏi Linh có thể quên được anh ấy không? Cả đời cũng không bao giờ quên được! Vì anh ấy là người Linh yêu! Người mình yêu mà mình ra tay sát hại, tôi đố Linh quên nổi đấy, trừ phi Linh mất sạch cảm xúc rồi. Cả tôi cũng thế! Tôi sống thế nào trong quãng đời ngắn ngủi còn lại!? Tôi chết đến nơi rồi, Linh biết không? Nếu không có anh ấy, căn bệnh này đã giết tôi từ khi nào rồi, Linh biết điều đó mà!!”

“…”

“Xin Linh đó! Giết tôi đi! Tôi chết thì anh ấy sẽ chọn Linh. Yên tâm đi, anh ấy không quên Linh đâu, chỉ cần không còn tôi là anh ấy sẽ về với Linh. Chịu đau khổ suốt bao năm ròng, chẳng lẽ Linh muốn tiếp tục cô đơn đau đớn đến nhường ấy!?”