
suy nghĩ lung tung, tiểu ngu ngốc.”
“ Hàm, nếu có một ngày………….Có một ngày em chết, đồng ý với em, phải sống thật tốt được không? Phải lần nữa bắt đầu lại một tình yêu vui vẻ, phải nhanh quên An An đi nhé.”
Dọc đường đi, chúng ta đều không nói gì nữa.
Đạp trên lá cây ngô đồng rơi dày đặc dưới đất.
Tiếng bẹp bẹp nho nhỏ vang len, làm cho bầu không khí càng thêm yên lặng.
“ Tiểu ngu ngốc, anh làm gì sai để cho em tức giận hả?”
Hàm đột nhiên xoay người của ta lại, giống như là muốn bóp nát thân thể ta trong ngực anh vậy.
Cảm thụ hơi thở ấm áp của Hàm, thân thể không kìm được mà run rẩy.
Có trời mới biết, cái ôm này, ta đã chờ bao lâu rồi……….
Nhưng ta vẫn tránh khỏi cái ôm của anh.
Nhốn chân lên.
Hôn một nụ hôn vô cùng quyến luyến lên trên má anh,
“ Hàm, đồng ý với em, sau khi An An rời đi, nhất định phải gặp một cô gái hiền lành để yêu lần nữa, được không?”
“ An An, anh…..”
“ Suỵt….” Đầu ngón tay nhẹ nhàng che lại lời của anh.
Cười hạnh phúc, ta khe khẽ nói. “ Em thật sự vô cùng cảm ơn giấc mơ này, thật sự rất cảm ơn ông trời để cho em gặp lại được mẹ, gặp lại được anh…..Nhưng mà Hàm, anh đã từng nói với em, nếu đã chết rồi, thì cho dù hối hận đi nữa, cũng vẫn không thể trở lại. Chết rồi, cho dù quyến luyến đi nữa cuối cùng cũng chỉ còn là ký ức mà thôi. Em thật sự lưu luyến nơi này, nhưng mà chiến tranh tam quốc sắp nổ ra, An An còn có rất nhiều trách nhiệm chưa hoàn thành, cho nên không dám, không dám…..Xem thường hay buông tha.”
Lần nữa hạnh phúc cùng đâu lòng ôm Hàm, rơi nước mắt, thì thầm, “ Nếu anh sống thật tốt, như vậy chính miêng An An có thể nói cho anh biết, phải hạnh phúc, phải hạnh phúc….”
Lần nữa mở mi mắt ra thì trước mắt đã là nụ cười của Dương Hoán.
Đáp lại bà một nụ cười hiểu ý, chân thành nói, “ Cám ơn người, đây thật sự là một giấc mơ đẹp nhất.”
Dương Hoán giơ cánh tay trái ta lên cao.
Tổng quản thái giám lanh lảnh tuyên bố, “ Người chiến thắng cửa thứ ba, muội muội của Mâu ngự y, An An.”
Sắc trời đã bắt đầu tối, các vị tiểu thư dự thi cũng dần dần tỉnh táo lại.
Mà lúc này, vẫn còn ngủ say, chỉ có một mình Lạc Ảnh.
Trong lòng rầu rĩ, không phải tổng quản thái giám đã nói, giấc mơ này có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại sao?
Đến tột cùng là giấc mơ đẹp như thế nào, đến tột cùng là cố chấp như thế nào.
Khiến Lạc Ảnh quyến luyến như vậy…..
Thái Hoàng thái hậu khẽ nhíu chân mày, chuyển sang Dương Hoán, nói: “ Lạc Ảnh sẽ không tỉnh lại nữa sao?”
“ Khởi bẩm Thái Hoàng thái hậu, vốn là qua hai canh giờ sau, không tỉnh lại thì sẽ không tỉnh lại nữa, chỉ là vị Lạc Ảnh cô nương này phúc lớn mạng lớn, còn có thể xoay chuyển.” Dương Hoán tiến lên một bước, không kiêu ngạo không tự ti trả lời.
“ Hửm? Ngươi cứ nói đi.”
“ Dạ, vị Lạc Ảnh cô nương chắc là quá đắm chìm trong mộng, không muốn tỉnh lại, nhưng mà muốn xoay chuyển ở chỗ, tỏng giấc mơ này còn có một vị cô nương cũng ở trong mộng của Lạc Ảnh cô nương, nếu như vị cô nương này nguyện ý đi vào mộng của Lạc Ảnh kêu nàng tỉnh lại, như vậy kếp quả cũng chưa biết chừng.”
“ Người theo lời ngươi là ai? Cứ nói đi, không sao.”
Giọng nói Thái Hoàng thái hậu lộ ra chút nóng nảy, xem ra theo như lời của Mâu Tần, Lạc Ảnh là thí sinh Thái Hoàng thái hậu ứng ý nhất.
Chỉ là, người trong mộng Lạc Ảnh là ai chứ?
Yên lặng hồi lâu, khi giương mắt lần nữa, đã nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tụ lại ở trên người ta.
Dương Hoán cũng mỉm cười với ta.
Không khỏi ngơ ngẩn.
Chẳng lẽ, nữ tử trong giấc mộng Lạc Ảnh, chình là ta?
Nhưng nếu là mộng đẹp, thì soa lại có ta được? Lạc Ảnh nói nàng biết Huyền, thì hẳn phải coi ta như kẻ thù mới đúng……..
Ta mơ thấy chính là kiếp trước……….
Chẳng lẽ, cực kỳ lâu trước kia…….Ba người chúng ta từng có ràng buộc rất sâu rất sâu ư……..
Vậy mà thế cuộc trước mắt, không thể không tiến vào giấc mơ của Lạc Ảnh.
Dương Hoán dặn dò cẩn thận trước khi làm phép, cô nương, người chỉ có nửa tiếng…….
Nhiều hình ảnh thoáng qua.
Dương Hoán nói, An An, đây vừa là giấc mơ của Lạc Ảnh, cũng là giấc mơ của cô nương.
Nhớ một đoạn văn mà Kỳ Bá Luân từng nói trong “ Tiên tri”, “ Nếu ngươi ở trong nỗi sợ của ngươi, chỉ tìm kiếm yêu cùng sự bình thản yên vui. Như vậy giống như đi vào một nơi không có mùa nào cả, ở nơi đó làm ngươi cười, nhưng cũng không thể tận tình cười vui vẻ;, làm ngươi khóc thút thít, nhưng cũng không làm chảy khô nước mắt.”
Đúng như người đợi không dám đi yêu, mặc dù không có bi thương thấu xương, nhưng cũng không thể nghiệm được tình yêu cao đp cùng vui vẻ.
Mà talusc này, đáng đắm chìm trong nỗi bi thương.
Ta mặc một thân giá y đỏ thẫm, dưới khăn voan, ta im lặng ngồi.
Đêm động phòng hoa chúc, khách và chủ đều vui mừng.
Mà ta, lại không biết mình phải gả cho ai.
Lênh của phụ mẫu, lời của mối mai.
“ An An, cô thương hắn sao?”
Người nói là Lạc Ảnh, nàng đang ở trong khuê phòng của ta.
Phụ mẫu sợ ta khẩn trương, cho nên cầu nàng đi theo ta.
Chậm rãi lắc đầu một cái, nhới ái đó đã từng nói, nếu như không thể ở cùng một chỗ với người yêu, như vậy ở chung với bất luận kẻ nào, đều giống nhau cả.