Teya Salat
Say mê cả đời thì có làm sao

Say mê cả đời thì có làm sao

Tác giả: Vũ Bộ Lăng Loạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326152

Bình chọn: 8.5.00/10/615 lượt.

iả này sẽ xâu thành đáp án như thế nào? Nếu như bọn họ nói thật, như vậy chắc chắn là châu bảo ngọc khí, nếu bọn họ muốn làm nhiễu loạn, như vậy hẳn vật trong đó là vật hay gặp nhất… Thứ mà có thể sờ được… Nhưng đến tột cùng là cái gì đây?

Nếu bỏ đi sự quấy nhiễu của bọn họ, vậy thì chỉ cần phân tích tâm tư của Thái Hoàng thái hậu.

Nếu Thái Hoàng thái hậu đã vì cuộc tranh tài mà bày bố, người thắng có thể ngày ngày làm bạn bên vua, như vậy liệu bên trong có phải là chỉ dụ của Thái Hoàng thái hậu không?

Thời gian lại không cho phép ta suy nghĩ, ta giống như đánh bạc đáp, “Chỉ dụ của Thái Hoàng thái hậu.”

Bốn phía đều yên lặng.

Thái Hoàng thái hậu cũng nhìn về phía ta, giống như bà có thể nhìn thấy.

Chẳng lẽ ta đoán trúng rồi?

Ôm hết tâm trạng hết sức may mắn vén lụa lên, không khỏi sững sờ.

Trong khay, rõ ràng không có vật gì.

Ha ha, có chút tự giễu cười cười, xem ra tâm của ta còn chưa đủ thuần khiết.

Thái Hoàng thái hậu quả thực là một người rất thông minh, dùng một cái khay không có vật gì, kiểm nghiệm tâm tư của mỗi người. Bởi vì là không có vật gì cho nên tự nhiên nói cái gì cũng có lý, nói gì cũng rất khó đoán trúng.

Lạc Ảnh thấy vẻ mặt giật mình của ta, bờ môi lộ ra nụ cười yếu ớt.

Không tố, biến hóa mới vừa rồi của ta, đã khiến cho một người cực kỳ thông minh như Lạc Ảnh đoán được gì đó rồi ư?

Nhiệm vụ lần này của ta chính là không để cho Lạc Ảnh thắng, đến tột cùng nói gì mới có thể thay đổi suy nghĩ của Lạc Ảnh đây?

“Trong khay không có vật gì cả!” Ta cười yếu ớt, ánh mắt thản nhiên nhìn Lạc Ảnh.

Nghênh đón ánh mắt của ta, Lạc Ảnh không khỏi hơi sửng sốt, lòng ta cũng cả kinh theo, quả nhiên mới vừa rồi Lạc Ảnh đã nghĩ tới đáp án này.

Thói hư tật xấu của con người ta ở chỗ, càng thản nhiên cho biết, thì họ càng nghi ngờ, huống chi, nói cho ngươi biết câu trả lời lại là đối thủ của người.

Lạc Ảnh quả nhiên chần chừ, tay phải như có như không vuốt vuốt góc váy. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Thái Hoàng thái hậu.

Nhìn đến đây ta không khỏi thực sự bội phục Thái Hoàng thái hậu kia, thấy bà vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, cho dù ánh mắt dao động cũng không có.

Qua một lúc lâu, Lạc Ảnh mới nhẹ giọng nói, “Phượng ấn.”

Lời vừa dứt, giai lệ phía dưới bắt đầu rối loạn, sợ là trong lòng mọi người đều đang đoán, chẳng lẽ trong khay thật sự là Phượng ấn chỉ có hoàng hậu mới có thể có ư? Tranh tài Ngự hoa viên, thật sự là vì chọn lựa quốc mẫu của Hoài quốc ư?

Hai tay Lạc Ảnh có chút run rẩy khẽ vén tấm lụa lên.

Ngay sau đó sắc mặt có chút âm trầm để xuống, ánh mắt phức tạp nhìn ta, nhẹ giọng nói, “Lạc Ảnh chưa bao giờ gặp vật trong khay.”



Những câu trả lời kế tiếp đều không bắt được trọng điểm, bất đắc dĩ nghĩ, lòng người thật sự là kỳ quái, lại có thể khiến vốn không có gì cũng biến thành sương mù trùng trùng.

Nữ tử, trong lòng vẫn khát khao có được gì đó, bởi vì cố chấp với dục vọng, cho nên ngược lại không thấy rõ một thứ đồ đơn giản nhất.

“Ta tin tưởng lời của vị tỷ tỷ thứ ba, trong khay không có vật gì.” Giọng nói dễ nghe như chuông bạc vang lên, ngọt ngào giống như giọt sương lúc sáng sớm tinh mơ.

Ta cùng Lạc Ảnh đều hết sức kinh ngạc nhìn về phía nữ tử thứ hai từ phía cuối nhìn lên. Thấy ngũ quan xinh đẹp của nữ hài kia, hai mắt trong suốt sáng ngời, bên môi vẫn chứa đựng nụ cười ngọt ngào không biết buồn.

Khác với Lạc Ảnh có chút để ý.

Lòng ta thật sự là không khỏi thoải mái, câu đố như vậy, lẽ ra phải do một nữ hài như tiêu tinh tinh đoán trúng, bởi vì trong lòng nữ hài đó, còn chưa có đủ loại hiểm ác của người đời, có cũng chỉ là một bầu trời trong sáng.

Chính vì vậy, những lời nhắn thị phi mới không gây trở ngại tới tâm linh tinh khiết của nàng, bại bởi vì một cô bé như thiên sứ đó, ta không còn lời nào để nói.

“Thái hậu truyền lệnh, người chiến thắng vòng đầu, nữ nhi của Thứ Sử Tịnh Châu – Tư Đồ Điềm Nhi.” Tiếng the thé của tổng quản thái giám lại vang lên, nghe vậy, trên gương mặt trắng nõn của Điềm Nhi hiện lên hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, cách đám người, nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào với ta.

Ta đáp trở lại cho nàng một nụ cười khẽ, trong lòng chẳng biết tại sao, thật là càng thêm nặng nề, có phải giờ phút này, ngay cả mình cũng không còn nắm chặt, Lý Uẩn Đình đã quên ta liệu có thể yêu một bé gái đơn thuần đáng yêu như Điềm Nhi hay không, dù sao, những thứ kia từng khiến Lý Uẩn Đình cười to, một người đã từng không biết ưu sầu hiểm ác như ta, cũng đã không còn nữa…

“Cửa thứ hai bắt đầu, tới, mang tử tù đi lên!” Tổng quản thái giám vừa dứt lời.

Một tử tù với xiềng xích khắp người bị thị vệ mang tới, quỳ gối trước mặt mọi người, nhưng thấy hắn trời sinh người cao ngựa lớn, bộ mặt dữ tợn, mắt như chuông đồng, rất là đáng sợ.

Chỉ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, nhất định là bị điểm huyệt đạo.

Giờ khắc này, trong tất cả chúng ta, mọi người đều hết sức mê hoặc, mang một tử tù đi lên, chẳng lẽ là để chúng ta giúp thẩm lý án oan ư?

“Đề mục thứ hai rất đơn giản, người nào giết tử tù này trước tiên, người đó sẽ thắng. Tử tù chỉ có một, mong rằ