Say mê cả đời thì có làm sao

Say mê cả đời thì có làm sao

Tác giả: Vũ Bộ Lăng Loạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326041

Bình chọn: 7.00/10/604 lượt.

n trong rừng sâu mà nói, “Lạc Ảnh bận việc phải lên đường, đả thương cô nương, thật sự là trong lòng cực kỳ xấu hổ.”

“Thôi, không sao.” Khẽ mỉm cười, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, huống chi người ta cũng không cố ý.

Đưa tay định nhặt dược liệu rơi trên đất lên, giật mình vì cánh tay phải đau đớn đến thấu xương, không khỏi rên lên một tiếng, mặt trắng bệch.

“Cô nương, vì sơ sót của Lạc Ảnh mà cô bị thương, Lạc Ảnh lẽ ra nên tìm đại phu chẩn bệnh cho cô.” Trong ngữ điệu dịu dàng của nàng ta lộ ra chân thành.

“Không phiền toái cô nương, thật sự là trong nhà còn có bệnh nhân cần ta chăm sóc gấp, không thể chậm trễ được.” Trán ta toát mồ hôi khéo từ chối ý tốt của Lạc Ảnh, chậm trễ như thế, đã hơn nửa ngày mà Huyền nhi chưa ăn cái gì, mặc dù hắn đang trong cơn hôn mê, nhưng vẫn có thể đút cho hắn từng muỗng cháo một, thân thể Huyền nhi đang trong giai đoạn hồi phục, sao có thể chậm trễ được. . . . . .

Nhìn ra ta đang do dự, Lạc Ảnh hiểu ý cười, nói tiếp, “Cô nương lo cho người bệnh mà không hề để ý đến đau đớn, nhất định là hết sức quan trọng, chuyện này là do Lạc Ảnh gây nên, thôi thì để Lạc Ảnh đưa cô nương về nhà đi.”

Không ý thức được mà lên xe ngựa, bởi vì giờ khắc này lòng như lửa đốt , thật đúng là không tìm được lý do cự tuyệt ý tốt của Lạc Ảnh …

Xe ngựa chậm rãi đi về phía căn nhà tranh ở ngoại ô …

Chỉ là khi đó ta còn không biết , cái lần ngoài ý muốn này đã mang tới cho Huyền nhi một tình yêu khắc cốt ghi tâm hay là dây dưa khó có thể quên nữa…

Nhà tranh đơn sơ , vẻn vẹn chỉ đủ che gió che mưa . May là mùa thu ở Hoài quốc không lạnh lắm .

Ở nơi này , thứ nhất là vì để tránh cho người khác chú ý ; thứ hai thật sự là bởi vì viêm màng túi .

Giờ khắc này thật có chút hận mình tại sao ngày trước không thích mang đồ trang sức . Mang trên người cũng chỉ có lắc tay trân châu mọc mạc . Miễn cưỡng đi xem bệnh và bốc thuốc cho Huyền nhi .

Có lẽ , ta thật sụ không xứng đáng nhận được tình yêu say như thế của Huyền nhi, bây giờ ta thậm chí chẳng cho hắn nổi một không gian dưỡng bệnh tốt …

“ Lạc Ảnh cô nương đến rồi .”

Bởi vì cánh tay bị đau , có chút không ổn nhảy xuống xe ngựa , ta chạy tới chỗ Huyền nhi .

Nam tử đang ngủ say , y phục màu trắng , tóc bạch kim nhẹ nhàng trải lên giường …

Vẫn …không tỉnh ư ….

“ An An cám ơn Lạc Ảnh cô nương đã đưa An An đi một đoạn đường , hôm nay đến nhà , cũng không dám làm chậm trễ chuyện quan trọng của cô nương nữa” Nóng nảy muốn đi vào nấu cháo , liếc thấy Lạc Ảnh đang sửng sờ ở bên giường , ta chợt nói .

….

Lại thấy nàng chỉ ngây ngốc đứng đó , mắt không chớp nhìn Huyền nhi chằm chằm .

Đây là tình huống gì ? Chẳng lẽ một nữ tử xinh đẹp như Lạc Ảnh mà cũng kinh ngạc vì Huyền nhi ư ?

“ Lạc Ảnh cô nương ?”

“ Lạc Ảnh cô nương ?”

“ A !” Lạc Ảnh hoảng hốt ngẩng đầu lên , trong mắt chợt lóe lên sự yếu ớt .

“ Lạc Ảnh cô nương biết Huyền nhi ?” Hành động kỳ quái , khiến ta hơi kinh ngạc .

“ Hắn gọi Huyền nhi …?” Tự lầm bầm , lộ ra vui sương cùng bất đắc dĩ .

“ Ta phải đi nấu cháo đây , không phải cô nương có chuyện quan trọng ư ?” Nhìn Lạc Ảnh đang sửng sờ , loại cảm giác này thật sự rất kỳ lạ , chẳng lẽ bọn họ biết nhau từ trước ư ?

“ Ai , An An nếu cô vội thì đi đi , để ta ở nơi này một lát được không ?” Ngữ điệu dịu dàng , nhưng ánh mắt thủy chung không rời khỏi Huyền nhi đang nằm ở trên giường .

“ À .” Không nghi ngờ gì , ta vội vàng đi vào phòng bếp , nhất định Huyền nhi là đói bụng lắm rồi .

Vì cánh tay bị đau cho nên khiến quá trình nấu cháo cũng trở nên khổ sở , động tác đơn giản , ta lại phải lặp đi lặp lại thật nhiều lần mới có thể hoàn thành .

Không để ý gương mặt bị hun đen , ta bê một chén cháo nóng đi về phía Huyền nhi , nhưng lại sơ ý khiến cánh tay va vào khung cửa .

Chén trên tay rớt xuống đất , cánh tay đau đớn khiến nước mắt không có tiền đồ chảy xuống …

“ An An , ta tới giúp cô .” Lạc Ảnh giống như gió mát tới trước mặt ta , nhặt chiếc chén dưới đất lên .

Từng muỗng lại từng muỗng , Lạc Ảnh cẩn thận đỡ Huyền nhi đang ngủ mê man trên giường dậy , vô cùng kiên nhẫn đút cho Huyền nhi , giống như sự che chở đầy đủ với trẻ con vậy .

Đôi mắt dịu dàng của nàng luôn khóa chặt ở trên gương mặt của Huyền nhi , một khắc cũng không chịu dời đi .

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu lên trên người họ , lại khiến cảnh đẹp đẽ kia không chân thật trong giờ khắc này .

Cánh tay còn đau râm ran , ta cố đè xuống nở nụ cười chua xót , ta đúng là ngốc thật đấy , ngay cả chăm sóc Huyền nhi cũng lam không được … Một người ngu ngốc như ta có chỗ nào đáng để người khác thích cơ chứ …

“ An An , Huyền nhi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi ?” Lạc Ảnh dùng khăn lụa cẩn thận lau chùi khóe miệng cho Huyền nhi , rốt cuộc chuyển sang hỏi ta .

“ Ba ngày rồi .”

“ Ba ngày rồi , sợ là không kéo dài được nữa .”

“ Ừ .”

“ Ca ca ta là đại phu nổi tiếng nhất tam quốc , không bằng cô và Huyền nhi đến nhà ta , để ca ca ta chẩn bệnh kỹ cho hắn đi .” Trong mắt Lạc Ảnh có đau lòng vô hạn , khiến ta không khỏi ngạc nhiên …

“ Ta và cô bèo nước gặp nhau , An An sao có th


XtGem Forum catalog