Snack's 1967
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325804

Bình chọn: 9.00/10/580 lượt.

Thiên chạy về nhà thì trong nhà chỉ còn lại thi thể người phụ nữ yêu dấu của mình, về phần con gái thì đã sớm không thấy đâu, ông như nổi điên quát điên cuồng:

– Tao muốn giết chết mày!

– Chú! – Diệc Tâm Đồng thấy ông lên lầu thật lâu vẫn chưa xuống, liền lên lầu xem tình huống một chút.

Vũ Thịnh Thiên kéo suy nghĩ từ trong hồi ức về, nhìn cô đứng ở ngoài cửa cười nói:

– Tới đây, chú giúp cháu bôi thuốc! – Ông vẫy tay với cô.

Diệc Tâm Đồng nghe lời ngồi ở trên ghế, mặc cho thuốc lạnh lẽo bôi ở mu bàn tay của cô, cô cảm kích cười nói:

– Cám ơn chú!

– Cô bé, cha mẹ của cháu đâu? – Ông hỏi.

– Cha mẹ cháu mất sớm! Mười hai tuổi cháu bị hàng xóm đưa đến cô nhi viện! Có phải chú cảm thấy người như cháu không xứng ở nơi này không? – Cô nhỏ giọng hỏi.

– Đứa nhỏ ngốc, chú cũng không nói như vậy! Được rồi, thuốc tốt rồi, có thể đi xuống ăn cơm!

– Vâng!

Cô vừa rời khỏi căn phòng, mặt của Vũ Thịnh Thiên trong nháy mắt ảm đạm rất nhiều. Nếu như con gái ông còn sống, cũng có thể lớn giống như cô! Con gái của ông có còn sống không?

Thừa dịp ngày cuối cùng ở lại Luân Đôn, Vũ Lạc Trạch đưa cô đi dạo phố xung quanh. Tối qua Vũ Thịnh Thiên nói với anh, ông muốn trở về thành phố J ở một tháng.

Vũ Lạc Trạch cười nói:

– Rất lâu rồi chú hai chưa về nhà! Nên trở về xem một chút!

– Chú sẽ không về nhà họ Vũ, chú sẽ mua một căn nhà trong thành phố, làm ít chuyện!

Vừa nghe ông ấy nói như vậy, Vũ Lạc Trạch lập tức nở nụ cười, xem ra chú hai còn rất hận ông nội, hận lúc trước ông nội chia rẽ chú và người chú yêu, nhưng ông nội cũng đã qua đời lâu như vậy, chẳng lẽ chú hai vẫn không thể buông thù hận năm đó xuống được sao?

Rốt cuộc Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch cùng với Vũ Thịnh Thiên trở lại thành phố J. Hiện tại cô không có dũng khí trở về biệt thự của anh lấy hành lý, bởi vì tất cả ở nơi đó đều không thuộc về cô, trở về sẽ chỉ làm bản thân càng đau lòng hơn thôi.

Vũ Lạc Trạch giúp cô tìm một nhà nhỏ ở thành phố J, tiền thuê nhà tháng thứ nhất Vũ Lạc Trạch thay cô thanh toán.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy thiếu người khác không được, cho nên cô yêu cầu nhận được phần tiền lương đầu tiên sẽ mời anh ăn cơm, trái lại anh rất sảng khoái đồng ý.

Không có Mạc Duy Dương giúp đỡ, bây giờ cô biến thành một người nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa với trình độ học vấn của cô lúc này, rất nhiều công ty lớn cũng sẽ không tuyển dụng cô, cho nên cô chỉ có thể tìm một vài công ty nhỏ, nhưng công ty nhỏ yêu cầu người phải có kinh nghiệm, cô ngay cả đại học cũng chưa học xong, kinh nghiệm ở đâu ra. Cuối cùng cô lui để tìm việc khác, lựa chọn công việc nhân viên phục vụ, mặc dù khổ cực chút, nhưng tiền lương rất khá, hơn nữa cô muốn vừa đi làm vừa học tập, cô muốn học xong đại học.

Từ trên internet chép địa chỉ tới khách sạn, Diệc Tâm Đồng tìm được khách sạn Kim Viên lớn nhất thành phố J. Có thể đi làm ở nơi này, tiền lương một tháng là ba ngàn đồng, trừ đi phí sinh hoạt, tiền thuê nhà, cô hẳn là có thể tồn tại.

Vì để có thể có được phần công việc này, cô chuẩn bị đủ thứ. Xem ở trên mạng những thứ liên quan đến phát triển cùng một chút hình thức quản lý của khách sạn Kim Viên. Lại đến cửa hàng bán quần áo chọn bộ quần áo nhìn khá thành thục, đồ trang sức trang nhã, mang giày cao gót vài cm. Nếu là lúc trước, những thứ này đều bị Mạc Duy Dương ghét, anh không cho phép cô mang giày cao gót, không cho cô trang điểm, không cho cô ăn mặc quá thành thục, không cho cô. . . . . .

Rất nhiều không cho, cũng cảm thấy bản thân sống trong cái bóng của Mạc Duy Dương, bất tri bất giác hốc mắt có chút ướt át, cô vội quay về phía gương trong thang máy lau nước mắt, làm cho bản thân không sa sút tinh thần nữa.

Phỏng vấn cô là một người phụ nữ trung niên, bày ra một khuôn mặt cau có trang điểm đậm, cái mông quá mập ngay cả váy ngắn cũng không che được, mà ngón tay của bà vẫn đặt trên bàn làm việc, một cái tay đảo qua lý lịch sơ lược, nhếch môi nói:

– Vẫn chưa có tốt nghiệp? Mới 17 tuổi?

Trong giọng nói tràn đầy không hòa nhã và không hài lòng.

– Xin chào, tôi sẽ lập tức đủ 18 tuổi, cho nên về tuổi cô không cần phải lo lắng! -Cô vội vàng giải thích.

– Chúng tôi cũng không thuê lao động trẻ em! – Khẽ ném lý lịch sơ lược của cô, làm bộ muốn đứng dậy, cánh tay lại bị Diệc Tâm Đồng bắt được.

– Xin cô cho tôi một cơ hội, tôi biết rõ mình có rất nhiều phần chưa đủ, nhưng mà tôi sẽ chịu khó làm, tôi sẽ khiến cô hài lòng! – Cô thành khẩn nói.

Cuối cùng người phụ nữ nhìn cô kỹ lưỡng, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là chưa đủ kinh nghiệm, chẳng qua nơi phục vụ rượu không qua muốn chính là dáng người và gương mặt. Người phụ nữ đẩy cô ra cười nói:

– Được, tôi cho cô một cơ hội, ngày mai cô tới làm! Tôi tên là Chu Na, cô gọi tôi chị Chu là được! Nếu như không có chuyện khác, trước hết cô có thể về nhà!

– Cám ơn quản lý, cám ơn chị Chu! – Diệc Tâm Đồng cảm kích cúi người chào cô.

Đi ra cửa chính của Kim Viên, Diệc Tâm Đồng không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt. Rốt cuộc cô có phần công việc đầu tiên trong đời, mặc dù tính chất công việc