
hêm trò đùa. Nếu như quên thì làm sao bây giờ?
– Hu hu, không đâu, Mạc thiếu gia nhất định sẽ không mất trí nhớ đâu! – Diệc Tâm Đồng cúi đầu nức nở nói.
– Đồng Đồng, trước hết không cần vội lo lắng, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi xem tình huống! – Vũ Lạc Trạch một mực bên cạnh an ủi cô, cô nắm áo trước ngực anh khóc rống nói – Mạc thiếu gia không có việc gì có đúng không?
– Đúng, cậu ấy không có việc gì! – Vũ Lạc Trạch không đành lòng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cô, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô.
– Khụ khụ. . . . . . hic hic. . . . . .
Vũ Lạc Trạch cảm thấy xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nào giấu giếm Mạc Vi Phẩm mãi, cho nên anh phái người đưa tinh cho Mạc Vi Phẩm.
Diệc Tâm Đồng canh ở bên giường bệnh, ánh mắt chớp một cái cũng không nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường bệnh, nếu như anh có một chút dấu hiệu tỉnh lại, cô cũng đều rất hồi hộp, sợ anh sẽ quên cô.
Ánh mắt liếc thấy ngón tay đặt ở dưới mền cử động, cô vui mừng phát hiện anh mở hai mắt ra:
– Mạc thiếu gia! Anh đã tỉnh!
Mạc Duy Dương chuyển động con ngươi màu đen, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn trên đỉnh đầu, rồi nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi bên cạnh anh.
Anh nhìn cô, trong mắt tất cả đều là một mảnh xa lạ và lạnh nhạt.
Diệc Tâm Đồng cũng chú ý tới khác thường của anh, tay nhỏ bé không tự chủ nắm chặt, khẩn trương hỏi:
– Mạc thiếu gia, em nhớ em không? Đồng Đồng?
– Cô là ai? – Anh nhìn cô hỏi, giognj mang theo một chút bệnh tật hơi khàn khàn.
Diệc Tâm Đồng như sét đánh ầm ầm trên đầu, ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm anh, đầy nghẹn ngào nói:
– Em là đứa bé anh nhận nuôi? Em là Đồng Đồng! Anh không nhớ?
Đôi mắt anh lướt qua cô nhìn cửa phòng hỏi:
– Đây là đâu? Tôi là ai?
Diệc Tâm Đồng bị lời nói của anh làm tắc nghẽn lần nữa. Anh thật sự mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất quá khứ của bọn họ.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Vũ Lạc Trạch đi vào, ngạc nhiên hỏi:
– Dương, cậu dã tỉnh rồi, còn khôi phục rất mau!
– Anh là ai? – Đôi môi xinh đẹp của Mạc Duy Dương giương lên, nhàn nhạt hỏi.
Tay cầm ly nước của Vũ Lạc Trạch cứng lại giữa không trung, quay đầu nhìn về phía Mạc Duy Dương nằm trên giường, cà lăm hỏi:
– Dương, cậu đừng nói với tớ cậu đã mất trí nhớ? Vậy cậu còn nhớ rõ cô ấy không?
Anh đẩy Diệc Tâm Đồng tới trước mặt của cậu ấy, lo lắng hỏi, chuyện giống như còn khó giải quyết hơn so với dự đoán của anh.
– Rốt cuộc các người là ai? – Trên mặt Mạc Duy Dương hiện lên một sự không vui, nhức đầu nhắm mắt lại, không muốn để ý tới hai người không quen biết này.
Diệc Tâm Đồng đã khóc thành tiếng, Mạc Duy Dương thật sự mất trí nhớ! Kết quả cô không muốn thấy nhất xảy ra rồi.
Vũ Lạc Trạch vội níu tay của cô lại, đưa cô ra khỏi phòng bệnh, Diệc Tâm Đồng ngã ngồi trên ghế ở lối đi nhỏ của bệnh viện, đôi tay che mặt khóc nói:
– Mạc thiếu gia không nhớ em, anh ấy không cần em nữa!
– Đồng Đồng, có lẽ cậu ấy chỉ là mất trí nhớ mang tính tạm thời thôi, sẽ rất mau chóng nhớ ra em!
– Không đâu. . . . . . anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể còn nhớ rõ em! Anh ấy đã hoàn toàn quên mất em! – Cô khóc như hoa lê đẫm mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Vũ Lạc Trạch vẫn còn đang suy nghĩ có nên nói cho cô hay không, cha mẹ cùng với vị hôn thê của Mạc Duy Dương đang chạy tới đây. Anh sợ sau khi cô biết sẽ chịu đả kích, cho nên quyết định trước mắt vãn nên gạt cô không nói cho cô biết.
Cả nhà Mạc Vi Phẩm chạy tới bệnh viện thì đã là bảy giờ tối, dọc theo đường đi ngựa không ngừng vó không ăn không uống chạy tới chỉ vì muốn thấy con trai của mình. Vũ Phong Nhi nghe được tin dữ, thiếu chút nữa ngất đi.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Mạc Vi Phẩm lớn tiếng mắng:
– Thằng xấu xa, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại trúng đạn!
– Dương, ta là mẹ, con còn nhớ mẹ không? – Vũ Phong Nhi ngồi trên giường ôm Mạc Duy Dương khóc nói.
Mộ Dung Tuyết chỉ liếc nhìn Diệc Tâm Đồng trong phòng, đi theo đến bên giường Mạc Duy Dương, hỏi:
– Dương, cảm thấy khỏe chưa?
Mạc Duy Dương bị mấy người này nhìn rất không thoải mái. Ở trong ký ức của anh vẫn là trống rỗng, anh hoàn toàn không biết mấy người trước mặt này.
– Các người là ai? – Giọng nói lộ ra ý vô cùng lạnh.
Vũ Phong Nhi vừa nghe, khóc càng ghê gớm hơn:
– Dương, ta là mẹ con mà! Không thể cả mẹ cũng không nhớ chứ? Đứa nhỏ đáng thương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mạc Vi Phẩm thấy được Diệc Tâm Đồng đứng ở một bên, bất luận ở nơi nào cũng thấy cô gái này, mà lần này con trai gặp chuyện không may nhất định không thoát khỏi quan hệ với cô ta, cho nên ông tức giận đứng dậy, đi tới trước mặt cô.
Vũ Lạc Trạch thận trọng lên tiếng nói:
– Bác trai, bác muốn làm gì?
“Bốp!” Mạc Vi Phẩm vung tay lên tát một cái vào mặt Diệc Tâm Đồng, gương mặt Diệc Tâm Đồng bị đánh đến sưng đỏ, đầu tóc rối bời.
Tất cả mọi người bị một cái tát kia làm chấn động trừng to mắt, duy chỉ có Mạc Duy Dương mặt lạnh nhạt nhìn một màn này, thật giống như tất cả không có quan hệ gì với anh.
– Bác trai, sao bác có thể làm như vậy! Cô ấy vẫn còn nhỏ! – Vũ Lạc Trạch bảo vệ cô ở sau lưng, chỉ sợ ông ta lại thêm một cái