
ất cả là do ba cô nợ anh.
Cô nhớ lúc còn nhỏ, Khởi là một người rất tốt, anh dịu dàng chu đáo chăm sóc cô và Lạc, lúc nào anh cũng cười, lúc nào cũng gọi cô là Dẻ Dẻ, anh còn vẽ cho cô ước mơ của mình, anh vẽ một người mặc cảnh phục công an và chỉ vào đó sau này anh sẽ như vậy, giống như ba mình là một công an vì dân trừ bạo.
Thực ra ấn tượng của cô về Khởi thực sự không tệ, là tốt như đối với Lạc, nếu mọi chuyện không xảy ra như vậy thì cô, Khởi và Lạc đã vui vẻ rồi.
-Anh nói… anh muốn làm cảnh sát? Vì sao hôm nay, anh lại vào con đường này?-Thừa Tuyết mở mắt, ánh mắt chứa toàn bi ai
-Không phải là do ba cô ép tôi sao?
Anh nhớ lúc Vượng Khắc Minh nói ba anh tiếp tay cho kẻ xấu, khi ấy anh đang ở trong quân ngũ lúc đó chỉ còn một giờ anh sẽ trở thành cảnh sát. Vậy mà đám cảnh sát cấp trên không cho anh tốt nghiệp, họ bảo ba anh là một cảnh sát mà giúp kẻ xấu. Khi ấy Vượng Khắc Minh có xin giúp anh nhưng bọn họ quá đáng nói ba anh nhiều hơn. Anh vì vậy mà bước vào con đường phạm pháp này.
Thừa Tuyết chậm chạp đi lại gần anh, giống như một cành cây héo khô.
Nhậm Tử Phàm hai tay nắm chặt nhìn cô, lúc nhỏ anh chính là rất yêu quý cô, cô hoạt bát giảo hoạt, cô lúc nào cũng cười, ánh mắt cô đẹp đến không thể dùng từ nào miêu tả. Cô khi ấy ngày nào cũng chạy đến nhà anh, lúc nào anh cũng kêu cô bằng cái tên Dẻ Dẻ, cô bị gọi vài lần đầu thì phản bác kịch liệt, từ từ lại chấp nhận cái tên ấy.
Anh yêu quý cô bao nhiêu thì bây giờ chính là hận bấy nhiêu.
Khi anh đã quyết định tìm cô báo thù, anh đã sớm bị thù hận che lắp, thứ tình cảm nảy nợ lúc nhỏ chỉ là hư vô.
-Xin lỗi…
Thừa Tuyết bây giờ ngay cả hận ý với anh cũng không còn, bởi vì cô biết tất cả là do ba mình gây ra, nếu ba cô không hại chết gia đình anh thì anh cũng đã không tìm đến cô báo thù.
-Anh định làm gì em tiếp theo?-Thừa Tuyết nghĩ anh sẽ đã nói ra thân phận của mình chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô
-Giày vò cô gấp trăm ngàn lần lúc đầu.
Anh tàn nhẫn nói, không lưu tình.
-Vậy thì đến khi nào anh mới hết hận ba em?
-Nhìn cô sống không bằng chết, sống trong ô nhục mà tôi đã chịu. Đến khi nào tôi cảm thấy được thì thôi.
-Khởi… em yêu Lạc vì em mà Lạc chết, em yêu quý anh vì em mà suốt năm năm qua anh sống trong bóng tối đau khổ, bắt đầu từ ngày mai Khởi đã chết, chỉ còn Nhậm Tử Phàm, em sẽ xem như là Nhậm Tử Phàm hành hạ em…-Thừa Tuyết thanh âm lạc đi run rẩy nói, nước mắt cô giàn giụa, dường như khóc rất nhiều
Bởi vì cô không muốn người giày vò mình là Khởi.
-Đừng vờ mèo khóc chuột, từ ngày mai chính là chuỗi ngày đau khổ của cô.
Anh như Ma vương tuyên bố trước kết cục cho cô biết.
Cô không nói gì, bây giờ cô chỉ thấy mình thật có lỗi, là phạm phải lỗi tày trời.
Khiêm Lạc, Tùy Khởi, bác Khiêm, dì Khiêm, Thừa Tuyết xin lỗi, là ba con hại các người.
Thừa Tuyết nhắm mắt, cơ thể giống như một chiếc bóng bay bị rút cạn hết hơi. Những thứ trước mặt thật mơ hồ, thật giả khó phạn biệt.
Nhậm Tử Phàm nhìn cô, ánh mắt vẫn tuyệt nhiên lạnh lẽo, giống như lúc đầu, như một tảng băng cất giữ bên trong một lưỡi dao nhọn.
. . .
Ngày hôm sau, Thừa Tuyết thức dậy từ sớm, hôm nay là ngày cô đi làm như lời Mặc Phong nói, cho nên cô không muốn mới ngày đầu tiên lại đi trễ.
Thừa Tuyết thay đồ xong còn 15′ nữa bảy giờ, Thừa Tuyết không ăn sáng đi ra xe riêng do Nhậm Tử Phàm chuẩn bị.
Bác lái xe thân thiện với cô vô cùng, ông là bác Tân, sau này sẽ phụ trách đưa đón cô đi làm.
Bác Tân cũng không nói nhiều, cô hỏi thì bác đáp, cả quá trình đều im lặng không thôi.
Bác Tân cho xe dừng trước Khởi Lạc, Thừa Tuyết xuống xe ngẩng đầu nhìn hai chữ “Khởi Lạc” sáng bóng kia.
Thừa Tuyết quải ba lô đi vào trong, tiếp tân thấy cô quen mặt thì nhớ đến là cô gái lúc trước gây chuyện, nhìn cô có chút e dè sợ cô lại làm loạn.
Thừa Tuyết đi đến thang máy, một bảo vệ liền chạy tới chặn: “Tiểu thư, cô tìm ai?”
-Tôi đến làm việc, thẻ nhân viên của tôi đây.
Thừa Tuyết nói, lấy trong ba lô ra thẻ nhân viên của mình.
Bảo vệ nhìn tấm thẻ, sau đó có vẻ ngượng ngùng cười cười nói: “Xin lỗi.”
-Không sao.
Cô đáp sau đó tiếp tục đi, bước vào thang máy nhấn vào số 30.
Bảo vệ đi đến nói với tiếp tân, ánh mắt cô tiếp tân có chút không tin sau đó liền suy viễn ra đủ thứ, bảo rằng cô là người tình của tổng tài bọn họ.
Thang máy dừng ở tầng 30, Thừa Tuyết đi ra, dãy hành lang này lát gạch bóng láng, đa số phòng làm việc đều làm bằng cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy người ngồi bên trong làm việc, cô nhìn xung quanh, qua lớp kính cô thấy đám người lúc trước ở Ôn Thị.
Thừa Tuyết đi lại, bước vào trong, cố nở nụ cười nói: “Chào mọi người.”
Tất cả đều nhìn cô, ánh mắt vui mừng sau đó liên tục hỏi: “Thừa Tuyết lâu quá không thấy cậu?”
-Tớ tưởng cậu nghỉ rồi chứ?
-Phòng này không có cậu thật rất buồn.
Thừa Tuyết cười một cái nói: “Chẳng phải tớ đã quay lại sao?”
Sau đó cô đi đến chỗ lúc trước mình ngồi ở Ôn Thị.
Cách này trí này khác với Ôn thị, duy chỉ có vị trí là giữ nguyên.
Diệc Thuần đi vào phòng, thấy ai cũng hưng phấn vui mừng, thầm nghĩ bọn họ lại nghĩ đến được th