pacman, rainbows, and roller s
Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Sập bẫy, trò chơi nguy hiểm

Tác giả: Du Huyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327012

Bình chọn: 7.00/10/701 lượt.

ưởng tiền thì chửi một tiếng phản.

-Diệc Thuần…

Diệc Thuần nghe thấy có người gọi tên mình, lại thấy rất quen thì ngảng đầu lên, sau đó kinh ngạc rồi chuyển qua mừng rỡ: “Thừa Tuyết, cuối cùng cũng gặp cậu.”

La hét xong Diệc Thuần liền chạy tới ôm Thừa Tuyết.

Chương 14: Chỉ Là Em Gái.

Muốn trốn nhưng bất lực.

– – –

Thừa Tuyết bị Diệc Thuần kéo ra ngoài, đứng ở thang bộ, Diệc Thuần nói: “May quá, cậu chưa chết?”

Thừa Tuyết trừng Diệc Thuần một cái: “Cái miệng của cậu…”

-Ấy bậy, bậy… nói lại nói lại… Nhậm Tử Phàm không làm gì cậu sao?-Diệc Thuần xem khắp người cô lo lắng hỏi

-Không… anh ta chỉ giam mình trong phòng.-Thừa Tuyết lắc đầu

-Tên đó đúng là biến thái, lại đi giam lỏng cậu.

-Một khi con người làm việc gì đó, tất cả đều có lí do của nó.-Thừa Tuyết bi ai nói

-Thừa Tuyết, đã có chuyện gì với cậu vậy? Bị anh ta giam cầm nên nói sảng rồi sao? Anh ta là ai chứ? Là Nhậm Tử Phàm người người kính nể đó, lí do của anh ta chắc chắn là tính chiếm hữu.

Diệc Thuần bĩu môi.

-Dù sao bây giờ chúng ta cũng dưới quyền anh ta, vẫn là giữ mồm miệng, chuyện của tớ đừng nhắc đến ở đây để mọi người nghe thấy lại lời ra tiếng vào.

Cô mệt mỏi khi nhắc đến chuyện này.

-Được rồi, không nhắc tới nữa. Thừa Tuyết, thời gian tớ rất lo cho cậu.

-Đã làm cậu lo lắng rồi. Trừ việc của Ôn Thị còn gì không?

-Ôn Thị cũng đã rơi vào Khởi Lạc rồi còn có gì nữa, chỉ có… chuyện của Hỏa Mộc Ngân thôi.-Diệc Thuần vừa nghĩ đến Mộc Ngân thì bực bội

-Diệc Thuần… dù sao thì…

-Không nói nữa, cậu đúng là lương thiện quá mức mà. Người như cậu sớm muộn cũng bị người khác hại thôi.

-Được rồi, được rồi. Quay lại làm việc thôi.

Thừa Tuyết cười cười sau đó đẩy Diệc Thuần đi ra ngoài.

Đến giờ ăn trưa, Thừa Tuyết cùng Diệc Thuần xuống căn tin của tập đoàn ăn, đem hai phần đi đến bàn các đồng nghiệp cùng phòng ngồi xuống.

Đa số các nhân viên trong Khởi Lạc đều xuống căn tin, ai nấy đều mặc đồng nhất đồng phục do công ty quy định, chỉ có phòng của cô là đặc biệt không cần mặc đồng phục mà thôi.

Căn tia ở tập đoàn chia làm ba cái, hạ – trung – thượng, những nhân viên thường như Thừa Tuyết thì ăn ở căn tin hạ, trưởng phòng hay quản lí, thư kí thì trung, chỉ có tổng tài và phó tổng ở thượng.

Nhân viên trong Khởi Lạc thật ra rất khinh thường bọn người phòng Hoa Lạc, không cần nói cũng đủ biết lí do là gì rồi.

Một toán nữ nhân viên tiếp tân đi vào, trong đó có một người hay tiếp xúc với Thừa Tuyết, cô gái bên cạnh cô ta khều khều nói to nhỏ gì đó, chốc chốc lại nhìn Thừa Tuyết.

Bọn họ đi lấy thức ăn, vô tình cô ngồi gần đó nghe hết đoạn nói chuyện của bọn họ.

-Là cô ta đúng không?

-Đúng vậy, lúc trước có đến quậy một lần đòi tìm tổng tài, hồi sáng tôi tưởng đến làm loạn nữa ai mà ngờ được làm nhân viên phòng Hoa Lạc ở đây.

-Đúng là xinh đẹp, cô ta ở đây chắc được nâng đỡ rồi.

-Nhìn tướng bạo cộng thêm chuyện cô ta làm loạn, bảo đảm có gì đó với tổng tài.

-Thật sung sướng a, tôi mong được ngài để ý mà không được, cô gái này một bước lên trời cho xem.

Tay cầm đũa của cô đang gắp thức ăn bỏ vào miệng thì dừng lại, đúng là công sở là nơi một khi đã phức tạp còn hơn cả làng giải trí, chỉ cần cấp trên chăm chút quan tâm bạn thì bọn nhân viên sẽ nói bạn đã có gì đó với cấp trên, cho dù chỉ thấy một nghe một thì kể lại đi đồn lại gấp mười, mà chỉ trong vòng 5′ thôi cũng đã làm mọi ngườ biết hết.

-Bọn người này đúng là rãnh rỗi.

Diệc Thuần bực bội đập bàn.

-Kệ họ đi, miệng là của họ cậu không ngăn họ nói được đâu.-Thừa Tuyết cười cười tay cầm đũa lùa thức ăn

-Thừa Tuyết, cậu làm ơn dữ lên một chút được không, cậu hiền quá mức cho phép rồi đó.-Diệc Thuần quay sang cáu gắt với cô

Thừa Tuyết không nói gì chỉ cười trừ, không phải cô hiền mà tại vì cô không muốn giải thích nhiều về chuyện không có thật, đó chỉ là do họ suy nghĩ ra rồi lời ra tiếng vào, cô càng giải thích họ sẽ nói cô biện mình và cho rằng cô đang cố che giấu, họ sẽ càng tin chuyện ấy là thật.

Xung quanh ồn ào hẳn đa số đều tập trung về bàn ăn của cô, Thừa Tuyết quả là nuốt không vô, thức ăn giống như không nêm gia vị, vô cùng nhạt nhẽo.

Thừa Tuyết đặt đũa vào khay, sau đó đứng dậy nói: “Diệc Thuần, tớ no rồi cậu tiếp tục ăn đi.”

Nói xong cô nhanh chóng đem dẹp khay thức ăn rồi rời khỏi.

Diệc Thuần thấy cô bỏ đi liền gấp rút ăn hết phần ăn, sau đó thì đuổi theo.

Thừa Tuyết ăn xong thì vào toilet rửa tay, lúc đi ra thì chạm phải Mặc Phong. Trong tập đoàn Mặc Phong là phó tổng, vị trí lớn hơn cô rất nhiều, Thừa Tuyết dù sao cũng giữ phép tắc gật đầu một cái nói: “Mặc phó tổng.”

-Đừng xa lạ như thế, cứ gọi như thường ngày đi.

Mặc Phong không mấy thích cách xưng hô của cô với mình.

-Ở đây là nơi làm việc, vẫn nên giữ phép tắc.

-Vậy thì lúc ở Hàn Lâm, tôi phải kêu bằng tiểu thư.

-Tôi vốn không phải tiểu thư mà.

-Nhưng từ trước đến giờ, những cô gái bên cạnh thiếu chủ tôi đều phải kêu bằng tiểu thư.

-Thôi được rồi… xem như tôi không cãi lại anh đi.

Thừa Tuyết biết mình không đôi co lại anh nên không cãi nữa.

-Mấy ngày qua cô vẫn khỏe chứ?-Mặc Phong hỏi

-Vẫn tố