
nhân.”
Phong Cốc thụ sủng nhược kinh, hắn bất quá chỉ là một xa phu nho nhỏ trong vương phủ mà thôi, cư nhiên may mắn có thể được vương phi ưu ái, làm tổng quản.
“Tạ vương phi tín nhiệm, nô tài sắp xếp ôn thỏa theo vương phi phân phó.” Giật mình qua đi, Phong Cốc vui sướng quỳ xuống đất cảm tạ nói.
Lúc này, Thiên Minh vội vàng đi tới, trên khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra thần sắc khẩn trương, vẻ mặt căng thẳng, tựa hồ xảy ra chuyện lớn.
Nhan Noãn không có nhìn thấy Long Trác Việt đi với Thiên Minh, trong lòng đột nhiên căng thẳng, kinh hoảng nhảy dựng lên:“Thiên Minh, vương gia đâu?”
“Bẩm vương phi, vương gia bị người Tụ Hiền lâu giam giữ.”
“Vì sao?” Tụ Hiền lâu? Đó không phải là tửu lâu Long Trác Việt nói muốn mời Long Cẩm Thịnh ăn cơm sao, như thế nào bị người bắt giữ?
Thiên Minh nhíu nhíu mi, hé ra mặt lạnh nói:“Vương gia không có tiền trả, người Tụ Hiền lâu tức giận, nếu vương gia không lấy tiền ra, sẽ chặt đứt chân tay hắn.”
“Cái gì?” Nhan Noãn gầm lên, ánh mắt xinh đẹp nháy mắt tóe lửa giận:“Hoàng thượng không phải ở cùng hắn sao?”
“Bởi vì là vương gia mời khách, cho nên hoàng thượng ăn xong đã mang Nhâm công công hồi cung .” Thiên Minh thản nhiên nhíu mi, sốt ruột nói:“Vương phi, chuyện này cấp bách, vẫn nên mau lấy bạc đi cứu vương gia đi.”
☆, Chương 57 Long Cẩm Thịnh lòng dạ đen tối
“Long – Cẩm – Thịnh!” Nhan Noãn gắt gao cắn răng, làm sao còn có thể nghĩ đến đối phương là hoàng đế, không thể gọi thẳng kỳ danh kiêng kị, lúc này trong lòng nàng tích trữ một đoàn hỏa, vốn đang đối với Long Cẩm Thịnh hơi có một chút ấn tượng tốt, nháy mắt phá vỡ.
Long Cẩm Thịnh làm sao bảo hộ Long Trác Việt, rõ ràng là đem hắn đẩy vào hố lửa, biết rõ Long Trác Việt khác hẳn với người thường, cư nhiên còn có mặt mũi ăn xong vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Long Trác Việt nói mời khách, hắn sẽ thực sự làm khách Long Trác Việt mời sao?
Làm sao có thể có loại hoàng đế này, mẹ nó, hắn đáng giận như vậy, cùng thái hậu có cái gì khác biệt a.
“Bao nhiêu bạc?” Con ngươi Nhan Noãn phun hỏa tức giận hỏi, nếu lúc này Long Cẩm Thịnh đứng ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ không chút do dự cho hắn một quyền.
Quản hắn là con của trời hay con của ai! (vì hoàng đế = thiên tử, câu này Nhan Noãn chơi chữ J)
Thiên Minh vươn một ngón tay, ánh mắt Nhan Noãn không có độ ấm nhìn thoáng qua, nghiêm mặt lạnh nói:“Mười lượng?”
Mười lượng hẳn là may mắn đi, cùng lắm thì đồ ăn tháng này đơn giản một chút cũng được.
Nhan Noãn nghĩ, liền tính bảo Nhan Song Song đi lấy bạc, đã thấy Thiên Minh dựng thẳng ngón tay ở trước mặt nàng quơ quơ, sau đó bạo xuất một con số làm cho Nhan Noãn gần như điên mất.
“Vương phi, là một trăm lượng!”
Nhan Noãn nhất thời nổ tung, âm thanh đột nhiên như lưỡi dao sắc bén, đâm vào màng tai hơi hơi chấn động:“Một trăm lượng? Bọn họ ăn cướp à.”
Một chút cơm trưa ăn một trăm lượng, Long Cẩm Thịnh cũng quá không có tiết chế .
Đáng giận, hắn đổ cơm nước xong, vỗ vỗ mông chạy lấy người, đem Long Trác Việt một người ở lại tửu lâu bị người bắt giữ, thật không biết xấu hổ .
“Vương phi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Thiên Minh nhìn Nhan Noãn, hỏi.
“Dẫn ta đi Tụ Hiền lâu.” Nhan Noãn cau mày, trầm giọng nói.
Một trăm lượng, nàng làm như thế nào cũng có không được , nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc Long Trác Việt ở Tụ Hiền lâu.
Lòng dạ Long Cẩm Thịnh thật đen tối, quả nhiên là cực kỳ đáng giận.
Nhan Noãn đem tất cả sai lầm đều quy kết lên người Long Cẩm Thịnh, ở trong lòng đem Long Cẩm Thịnh mắng cẩu huyết lâm đầu.
“Hắt xì!”
Ăn uống no đủ Long Cẩm Thịnh trở lại hoàng cung, mạnh mẽ đánh cái hắt xì, xoa xoa cái mũi lên men, Long Cẩm Thịnh quay đầu đối với Nhâm Vân Hải nói:“Nhâm Vân Hải, trẫm như thế nào cảm thấy có người đang ở sau lưng mắng trẫm?”
“Hoàng thượng nói đùa.” Nhâm Vân Hải cúi thân mình:“Có lẽ là có người nhớ hoàng thượng .”
Long Cẩm Thịnh nâng tay vuốt ve cằm, con ngươi tối đen như ngôi sao trên bầu trời đêm phút chốc sáng ngời, khóe miệng nhợt nhạt nổi lên ý cười:“Trẫm cũng cảm thấy như vậy, chẳng lẽ là Tiêm Tiêm nghĩ tới trẫm ?”
Mới tự kỷ xong, một tiếng nói mềm mại bỗng nhiên vang lên.
“Hoàng thượng……”
Âm thanh như điểm tâm mềm mại ngọt ngấy, lại làm cho sắc mặt Long Cẩm Thịnh phút chốc trở nên xanh mét.
“Chết tiệt, là Vân phi.” Long Cẩm Thịnh chửi nhỏ một tiếng, bàn tay to lôi kéo, đem Nhâm Vân Hải chắn phía trước:“Nhâm Vân Hải, chạy nhanh , hộ giá.”
Nhâm Vân Hải mặt nhất thời biến thành mướp đắng, quay đầu nhìn Long Cẩm Thịnh chuồn mất, lại nhìn Vân Phi giống hoa hồ điệp hướng trước mặt hắn nhào tới, trong lòng vô hạn bi ai.
Dựa vào cái gì mỗi lần đều lấy hắn ra làm vật hi sinh, dựa vào cái gì nha!
“Nhâm Vân Hải, ngươi ngăn cản bản cung làm cái gì?” Vân phi nhìn bóng dáng Long Cẩm Thịnh dần dần biến mất, tức giận đến dậm chân, trừng mắt Nhâm Vân Hải đang giang hai tay ra ngăn cản chính mình, cả giận nói.
Vân phi một thân mặc sa y màu đỏ phía trên có thêu hoa hải đường, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều là lung linh di động ánh sáng màu vàng bạc, trên đầu châu ngọc vờn quanh, cả người giốn