
một gã nam tử mặc nho sam màu xanh nhạt vén rèm xe lên đi ra, khuôn mặt tuấn nhã dật mĩ, anh khí bừng bừng phấn chấn, lúc nói chuyện với người trong xe ngựa, trong mắt lại phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Một bàn tay thon dài như ngọc vén màn xe, dưới ánh mặt trời, lóe ra trong suốt sáng bóng như gốm sứ. Ngay sau đó, một nữ tử mặc quần áo màu lam từ bên trong xe ngựa đi ra, cũng làm cho người ta thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Mày liễu mắt sáng, mũi ngọc môi anh đào, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua cảnh tượng náo nhiệt trên đường, giữa mắt mang theo một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như ngăn cách, cả người tản ra khí chất, là cao ngạo mà lại lạnh lùng, phảng phất không đem tất cả để vào mắt.
Văn Thao nhìn chằm chằm Lam Tiêm Tiêm không chuyển mắt, còn kém không thể trực tiếp đem hai tròng mắt lấy xuống dán vào người nàng.
Lam Tiêm Tiêm thản nhiên liếc Văn Thao một cái, trong mắt lạnh như băng không hề gợn sóng.
Văn Thao chính là con trai trưởng của phụ quốc tướng quân, hắn có được thân phận tôn quý như thế, nghĩ muốn dạng nữ nhân nào không có, chỉ cần hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, nữ nhân muốn lên giường hắn nhiều không đếm xuể, nhưng mà, hắn phong lưu thành tánh cố tình liền đối với Lam Tiêm Tiêm ở Viễn âm các có tình ý.
Viễn âm các, thanh lâu nổi tiếng kinh thành, mà Lam Tiêm Tiêm, chính là hoa khôi của Viễn âm các, dung mạo của nàng, tài năng của nàng không một ai không ái mộ.
Nếu không phải nàng lầm lạc phong trần, nàng cơ hồ có thể cùng Bạch Vũ so sánh với nhau.
Lam Tiêm Tiêm cùng nữ tử thanh lâu khác bất đồng lớn nhất, đó là thanh cao và ngạo mạn của nàng.
Theo lý thuyết, một nữ tử lưu lạc phong trần, làm sao còn có tự tôn, cao ngạo đáng nói, nhưng cố tình Lam Tiêm Tiêm, nàng đối nhân xử thế lạnh lùng, cũng không khúc ý khâu nghênh, suốt ngày trên mặt lạnh như băng, rất khó có thể nhìn thấy nàng phát tươi cười thật lòng.
Người khó có thể tiếp cận như thế, lại chiếm được vô số người ưu ái, chỉ cần có thể được Lam Tiêm Tiêm phụng bồi, có khối người vung tiền như rác.
Tiểu nha hoàn Chỉ Vân cung kính đỡ Lam Tiêm Tiêm hướng Tụ Hiền lâu đi đến, Văn Thao ân cần tiêu sái ở một bên:“Nghe nói Tụ Hiền lâu có một vị đầu bếp tay nghề rất cao mới đến, rất nhiều người đều nghe danh mà đến, muốn ăn đồ ăn hắn làm không dễ, ta thật vất vả sai hạ nhân xếp hàng lấy thẻ, cố ý mang nàng đến thưởng thức…… Ôi uy, ai a, đi đường không có mắt à.”
Văn Thao đang theo mỹ nhân nói chuyện vô cùng vui vẻ, đột nhiên bị người hung hăng đụng phải, lập tức liền tức giận mở miệng mắng.
☆, Chương 69 gậy đánh hoàn khố tử
Bởi vì muốn mau chóng cùng Nhan Noãn chia sẻ kẹo hồ lô, Long Trác Việt bước chân liền nhanh lên, một cái vô ý, từ bên cạnh đột nhiên đụng phải một Văn Thao đang đi tới.
“A –”
Một tiếng kinh hô vang lên, thân hình cao lớn của Long Trác Việt ngã xuống, mông , thật mạnh ngã trên mặt đất.
Kẹo hồ lô trong tay, bởi vì quán tính, từ trong tay bay đi ra ngoài, một cây rơi trên mặt đất, một cây dính vào quần áo của Văn Thao.
Rít gào qua đi văn thao nhìn về phía người đụng hắn, vừa nghiêng đầu, đã thấy trong mắt Long Trác Việt tràn đầy lệ quang.
Thân là con trai trưởng của phụ quốc tướng quân, có thể nào không biết Hiền vương gia.
Văn Thao tức giận vứt bỏ cây kẹo hồ lô dính trên quần áo, trên quần áo sạch sẽ nháy mắt lộ ra chỗ bẩn màu đỏ.
Nhìn quần áo dơ bẩn, Văn Thao nhất thời trong cơn giận dữ, Long Trác Việt ngu xuẩn này, hại hắn mất mặt trước Tiêm Tiêm.
“Long Trác Việt, ngươi không phải muốn tìm chết a.”
Phụ quốc tướng quân quyền thế tuy rằng không thể so với trấn quốc tướng quân, nhưng địa vị cùng uy vọng cũng không thể khinh thường, hơn nữa phụ quốc tướng quân cùng trấn quốc tướng quân đều đứng ở cùng điều tuyến, tay cầm binh quyền, sau lưng cũng có thái hậu làm chỗ dựa.
Hơn nữa trên lục địa này lấy võ làm đầu, ở trong triều, địa vị của võ quan cao hơn văn quan một chút.
Có gia thế cừờng ngạnh như vậy, Văn Thao ở kinh thành, từ trước đến nay luông ngang ngược hung tàn .
Đối với Long Trác Việt khi dễ, cũng không giống người khác luôn giấu giấu giếm giếm, cho dù trước công chúng làm chuyện lấy hạ phạm thượng, vẫn như cũ không có người có thể làm gì hắn.
Hoàng đế bảo hộ cũng chỉ là vào lỗ tai trái của bọn họ, ra lỗ tai phải.
Long Trác Việt vừa thấy Văn Thao, trên mặt lập tức hoảng sợ, hai tay chống đất, không ngừng lui về sau, răng nanh trắng noãn cắn chặt đôi môi, trong mắt lệ quang không ngừng lóe ra, nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt liền giống như hạt châu chặt đứt chỉ rơi xuống, đập vào trên lông mi rậm rạp.
“Người…… Người ta không phải cố ý .” Long Trác Việt sợ hãi giương mắt nhìn Văn Thao, sợ sệt biện giải nói:“Hơn nữa ngươi cũng đem kẹo hồ lô của người ta rơi trên mặt đất .”
“Đồ ngu ngốc chết tiệt, ngươi còn lý luận .” Mặt đẹp hoa đào của Văn Thao hung hăng trừng, nhấc chân đá vào người Long Trác Việt.
Lực đạo không lớn, chỉ định trừng phạt một chút.
Nháy mắt, tiếng khóc đinh tai nhức óc từ trong miệng Long Trác Việt bộc phát ra, hấp dẫn người bốn phía lại đây.
Ng