The Soda Pop
Nói cho em biết làm sao để hết yêu

Nói cho em biết làm sao để hết yêu

Tác giả: Thùy Dung Sin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324984

Bình chọn: 9.5.00/10/498 lượt.

được những lời mình nói. Cô đã hôn mê ba ngày rồi , bác sĩ nói không vó gì bất lợi nhưng sao cô vẫn chưa chịu tỉnh.

________@__@________

Băng Đồng lang thang trên một cánh đồng hoa dại rất đẹp , khung cảnh thơ mộng như thể thiên đường vậy. Cô nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy những cánh hoa phiêu lãng rơi giữa bầu trời , miệng không khỏi tháng thốt lẻn tiếng ngạc nhiên , thích thú.

– Chị…..chị….

Giọng trẻ con vang lên ngọng líu khiến cô phải quay lại nhìn. Đứng trước mặt cô lúc này là đứa bé mỉm cười ngước đôi mắt long lanh nhìn cô.

– Chị…..chị qua đây chơi vói tiểu Di đi chị ! – Đứa trẻ kéo kéo váy cô nũng nịu.

Cô không cần suy nghĩ mà gạy đầu luôn, đúng đứa trẻ này là tiểu Di của cô , cô rất nhớ nó. Vậy là trên cánh đồng hoa dại vang lên tiếng cười hồn nhiên trong sáng của hai thiên thần.

– Chị! Em phải đi rồi! – Đứa trẻ vừa nãy vẫn cười tươi , lúc này đây lại ủ rũ , buồn rầu , luyến tiếc.

– Em đi đâu? Chị đi cùng em! – Băng Đồng vấn dịu hiền vói đứa trẻ kia.

– Không! Em chỉ đi một thời gian thui ! Em hứa sẽ gặp lại chị….hihi- Đứa trẻ buông bàn tay cô ra, rồi vụt mất , như chưa hề tồn tại , mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh như lúc đầu cô đến.

Băng Đồng nhận ra ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc vòng cổ đá quý dưới chân , cô đang định cúi xuống nhặt thì nó cũng biến mất , như đứa trẻ vừa rồi , cô hốt hoảng nhớ ra mọi thứ.

– Băng Di! Băng Di! Tiểu Di ! Em ở đâu? Đừng dọa chị ! Tiểu Di….- Cô vội vàng chạy dài tìm nhưng không biết nên tìm ở đâu nữa.

…..Hiểu Thiên đang nắm chặt bàn tay cô thì giật mình khi phát hiện ra các ngón tay cô đang nắm chặt tay mình.

– Aaaa!!!…..- Băng Đồng mở bừng mắt nhận ra trước mắt mình là một nơi xa lạ, toàn một màu trắng.

-“Em tỉnh rồi!?” – Hiếu Thiên hỏi bằng chất giọng cực kì ôn nhu , ánh mắt nhìn cô có chút đau lòng.

Băng Đồng có chút mệt mỏi nhìn trần nhà , cổ có chút đau vì vết thương , cô vẫn im lặng không mở lời. Điều này khiến Hiếu Thiên có chút lo lắng , anh đưa tay bấm nút gọi bác sĩ.

– Băng Đồng! Em sao vậy? Thấy trong người như thế nào rồi?

Hiếu Thiên cầm tay cô áp lên má mình , bàn tay ấm áp có chút dễ chịu.

– Băng Di ! Em phải tìm Băng Di! – Băng Đồng giựt tay mình ra khỏi tay anh , có chút khẩn trương lật chăn , đứng dậy.

Do mới hôn mê tỉnh lại nên cô vẫn còn rất yếu , cô cảm thấy trời đất tối sầm lại , choáng váng , thân hình voi lực , không chút sức lực cô lại rơi vào hôn mê , trước khi ngã xuống vòng ôm của Hiếu Thiên , cô chỉ nghe mang máng tiếng bác sĩ chạy lại , rồi đến tiếng Hiếu Thiên , sau đó thì không nghe thấy gì nữa……

_______@___@______

Hiếu Thiên mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa , phía đối diện là người đàn ông trẻ tuổi , đĩnh đạc , anh tuấn khoác áo blue trắng. Người đàn ông đẩy tách trà đến trước mặt anh.

– Dùng thử đi!

– Cô ấy sao rồi ! – Hiếu Thiên nhì tách trà rồi nhìn người đàn ông ngồi phía đối diện.

– Lâu ngày không gặp xem ra tính cách của có sự vẫn không thay đổi! – Người đàn ông mỉm cười có chút chào phúng nhìn anh , cũng không vội đi vào trả lời vấn đề !

– Không ngờ , Hiếu Thiên thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng mà giờ lại vì một người con gái lo lắng thế kia! Xem ra vị trí cô ấy trong lòng cậu không hề nhỏ.

– Bớt lải nhải đi! – Hiếu Thiên mệt mỏi nheo mi tâm , nhìn người đàn ông trước mặt , nếu không phải bệnh viện , nếu không nể tình bạn bè lâu năm. Hiếu Thiên đã cho cạu ta mấy cú đấm rồi , làn gì có tâm trạng nghe cậu ta nói nhiều.

– Lí Quốc Kiệt tôi xưa nay vẫn thế , cậu còn không hiểu sao? Vội gì chứ? – Lí Quốc Kiệt vẫn cói chêu chọc.

– Cậu…….-Hiếu Thiên giận thật sự rồi , dơ cao nắm đấm, đe dọa.

– Được rồi ! Được rồi ! Mình thua…..- Lí Quốc Kiệt liền làm hoà , nở nụ cười khoái trí vì thành công chọc giận anh.

– Mình đã kiểm tra cho cô ấy rồi! Yên tâm không có gì đáng lo , cô ấy chỉ tạm thời mệt mỏi ngất đi thôi , khi tỉnh là lại ổn rồi!

– Thật? – Hiếu Thiên nhìn người đàn ông trước mặt hỏi lại có chút không tin tưởng.

– Mình không có gan lừa cậu ….- Lí Quốc Kiệt khẽ bật cười trước thái độ của Hiếu Thiên lúc này!

– Nhưng cậu không phải nghiêm trọng hoá vấn đề thế chứ? Mình đang đi du học cũng bị cậu triệu về….

– Du học cái con khỉ khô! Cậu học hết chương trình từ năm 20 tuổi rồi , bằng thạc sĩ cậu cũng lấy rồi còn gì phải học? – Hiếu Thiên thật muốn đấm cho cậu ta một phát.

– Mình còn chưa có bằng tiến sĩ! – Lí Quốc Kiệt cầm tách trà lên nhấm một ngụm nhỏ, vị trà trong miệng thật đậm đà, thơm mát khiến người ta dễ chịu.

– Lừa gạt ! Cậu vừa hoàn thành luận án tiến sĩ rồi mà ! – Hiếu Thiên cũng không muốn lưu lại đây nữa , anh đứng dậy toan xoay người dời khỏi.

– Đúng là không có gì có thể gạt cậu! – Lí Quốc Kiệt không khỏi lắc đầu cười khổ.

Cửa phòng đẩy ra rồi lại được đóng lại , bóng dáng Hiếu Thiên cũng mất hẳn sau cánh cửa.

________@___@_______

Băng Đồng nằm ngủ mà khuôn mặt không ngừng nhăn lại , dường như cô lại gặp phải ác mộng. Hiếu Thiên ngồi xuống cạnh giường đưa tay kéo lấy cánh tay cô áp vào má mình , không khỏi đau lòng khi nhìn thấy tình hình cô hiện giờ. Cô là một Băng