80s toys - Atari. I still have
Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323485

Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.

Mẹ bảo đó không nghe thì biết tay.

– Vậy à? Nhưng vậy cũng tốt. Phụ nữ thì phải làm đẹp chứ!

Anh nhìn Triệu Thương nghiêm nghị:

– Em đã chuẩn bị đồng phục cho nhân viên anh xong chưa?

Triệu Thương chớp mắt:

– Còn tý xíu nữa. Đảm bảo em sẽ giao đúng thời gian cho anh.

Cô nhìn bộ đồ tây của Quang hỏi:

– Anh định đi đâu à?

– Anh đi ký hợp đồng với một khách sạn nhưng trước hết phải đến công ty cái đã. Dạo này người ta đi du lịch nhiều quá.

– Anh hai!

Triệu Thương gọi giật lại khi thấy Quang xoay núm cửa. Cô bật ngồi dậy gỡ mấy khoanh dưa leo xuống chiếc dĩa nhỏ trên bàn. Mở tủ, cô lấy ra một bộ đồ tây mới toanh đưa anh.

– Anh mặc đi.

Quang nhìn cô cảm động:

– Bận vậy mà vẫn may cho anh à? có cả comple nữa.

Cô cười:

– Khuyến mãi vì anh đã cho em một hợp đồng béo bở mà.

Anh nheo mắt:

– Chứ không phải hối lộ để anh đưa nhiều khách du lịch đến cửa hàng em hả?

Cô cười:

– Anh cũng thông minh ghê.

Cầm lấy bộ đồ về phòng. Một lát sau anh trở qua:

– Em gái anh đúng là khéo tay vừa như khuôn vậy.

Cô ngấm anh thật kỹ rồi gật gù:

– Anh thích cravat thì phải chọn những chiếc thật đẹp. Nếu không sẽ gây phảm cảm đó.

Quang ngắm lại mình. Comple màu kem với chiếc áo sơ mi xanh cùng cravat kẻ sọc nâu trắng trông anh rất lịch lãm.

Cô lườm anh trai:

– Em sửa soạn cho anh quả thật là có mục đích đó.

Triệu Thương cười chúm chím:

– Mau tìm vợ đi. Em sẽ không lo áo quần cho anh mãi đâu.

Quang trêu em:

– Bộ định lấy chồng hả? Có hoàng tử bạch mã nào rồi phải không? Hôm nào phải… dắt đến ra mắt phụ huynh đó.

Triệu Thương đẩy tayanh ra:

– Không có ngày đó đâu.

Quang đi rồi cô lười biếng nằm trở lại giường. Hình ảnh Phong lại hiện lên. Ở anh hình như tồn tại hai con người. Lúc anh trầm ngâm, đĩnh đạc, có lúc anh lại lì lợm và ngang tàng không thể tả.

Cô khẽ bặm môi khi nhớ đến những nụ hôn như cưỡng đoạt của anh và nụ hôn ngọt ngào, đê mê của mình. Chợt Triệu Thương mỡ bừng mắt khi nhớ đến Tố Quyên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tố Quyên biết chuyện này. cù chưa hứa hẹn hay nhận lời tò tình với Phong nhưng Triệu Thương luôn mang cảm giác tội lỗi. Cô không muốn mang tiếng phản bạn, là kẻ thứ ba.

– Mọi người sẽ khinh bỉ mình mất thôi. Cô khẽ rùng mình khi nghĩ đến hình ảnh đó.

– Cô ba… có cô Tố Quyên tìm

Trời! Linh vậy sao? Mới nhắc mà đã xuất hiện rồi. Cô bật ngồi dậy.

– Tôi đi rửa mặt, Chị mời bạn tôi lên đây giúp nha. À! Chị làm một ít trái cây và nước uống giùm tôi luôn. Cám ơn chị.

Vắt cái khăn lên móc, Triệu Thương ngắm mình một lần nữa. Cô mỉm cười với mình trong gương. Vừa bước ra cô đã gặp ngay nụ cười của Tố Quyên.

– Đợi lâu không?

– Lâu mau không thành vấn đề vì đến đây để cám ơn mà.

Triệu Thương ngạc nhiên:

– Về điều gì?

Tố Quyên kéo Triệu Thương ngồi xuống giường:

– Đồng phục của nhân viên tao được đánh giá cao lắm. Công mày không đấy.

Triệu Thương trố mắt:

– Thật à? Nếu vậy tao phải tăng giá lên mới được.

– Được thôi. nhưng đợi nhịp khác đi khỉ ạ.

Cả hai phì cười. Tố Quyên lấy trong túi xách ra một phong bì đưa cho Triệu Thương. Cô nắm ta bạn giọng thân mật:

– Cám ơn. Tao được thành công nhu7 hôm nay hoàn toàn…

– Thôi dẹp mày đi, khách sáo quá. Tao làm lấy tiền chư bộ.

– Vậy thì cầm đi.

Tố Quyên cầm phong bì để trên bàn;

– Giờ thì đi ăn với tao nghen.

Triệu Thương không trả lời. Cô đến mở cửa khi có tiếng gõ cửa. Đón chiếc khay có hai ly nước cam và một dĩa trái cây đầy táo và nho. Triệu Thương đặt xuống giường.

– Uống nước đi.

Cô tự nhiên bưng ly cam lên rồi nói tiếp:

– Chắc không được quá. Hôm nay tao phải đi giao hàng cho khách rồi.

– Mày vẫn còn làm mấy việc vặt đó à? Tiệm máy có rất ngiều “sao” mà.

– Ừ! Biết sao giờ. Trước kia khi còn là tiệm nhỏ nhờ có họ mới phát triển như bây giờ.

Cô cười:

-Nhưng đó toàn là khách sộp không đấy. Vả lại tao thích làm việc đó. Tiếp xúc với họ mới thấy nhiều điều mắc cười.

Tố Quyên phì cười:

– Sợ mày luôn. Vậy bây giờ có bộ nào mới cho tao một bộ.

Triệu Thương ngạc nhiên:

– Nè! Mày nói giỡn hay nói thật vậy?

Tố Quyên nhăn nhó đến thảm hại, cô thở dài:

– Mới về nhà thăm ông bà già. Hai ông bà không cho đi.

– Sao không cho.

– Thì chuyện xem mắt đó. Làm tao trễ giờ. Hôm nay phải ký hợp đồng với bên du lịch mà…

Cô nhìn lại mình:

– Áo thun quần jean mày nghĩ anh ta cho tao là người thế nào?

– Thiếu tôn trọng khách hàng là cái chắc.

Tố Quyên cười khì:

– Vậy mau giúp tao đi. Nói thật đồ tao bỏ ở tiệm giặt hết rồi.

Đến lượt Triệu Thương phì cười, cô lấy lời của mẹ mình ra thuyết giáo:

– Tội nghiệp cho ai phải lấy mày làm vợ đó, không khéo anh ta lại mặc quần cụt đi làm cho mà xem.

– Nè! Mày nói gì mà tệ vậy. Thôi! Mau giúp tao đi.

Triệu Thương lại đến mở tủ. Cô chợt nhớ đến lời Quang thường nói:

– Con gái phải biết lo sự nghiệp. Nhưng anh không thích mấy cô lúc nào cũng váy ngắn, jupe túm. Như một con búp bê biết đi.

Triệu Thương đưa tay lấy chiếc áo sơ mịm trắng không tay ướm lên người Tố Quyên, Chiếc áo tuy được Triệu Thương cách điệu ở phần tay khá đơn giản nhưng rất dễ thương với mấy bông hoa đính dưới vạt áo nhỏ