
báo lên xem.“Tớ thấy khuôn mặt thì không đẹp như con Lệ Chi trang điểm hôm nọ, nhưng hiệu quả hình ảnh tốt hơn nhiều. Mọi người ở phòng tớ xem đều khen lắm, ai cũng nói ảnh bìa năm nay rất đặc biệt, nhìn là muốn mua rồi”. Mai Phương thực lòng khen ngợi sau đó mắt bỗng sáng rực lên.“Này! Con Lệ Chi xem quyển tạp chí này thì sẽ ra sao nhỉ? Tớ ước có thể nhìn thấy vẻ mặt phát điên lên của nó khi thấy ảnh bìa này”.Nghe Mai Phương nói vậy, Hiểu Hân mới nhớ ra, cô lo lắng không biết cô ta có tìm đến náo loạn gì không. Trong sự việc lần này, Hiểu Hân hết sức ngưỡng mộ sự công tâm của bà Nguyễn Khê. Hình ảnh không đạt liền loại thẳng tay cho dù đối phương có là ngôi sao nổi tiếng, có mối quan hệ không nhỏ với tổng giám đốc.Hiểu Hân tạm gác chuyện này lại, cô kéo Mai Phương đi ăn tối.“Thôi kiếm quán nào ngon ngon ăn đi, tớ đói rồi!”Mai Phương nghe nhắc đến cũng thấy đói bụng liền hưởng ứng.“Đi ăn đồ nướng đi, chuyện vui như vậy phải nhậu mới đã”.Cả hai vui vẻ rời quán mà không biết rằng ở nơi nào đó đang có bão nổi lên._o0o_“Chị ơi! Chị chờ đã, để em vào báo trước cho chị Thùy Anh”“Đừng cản tôi, cô biết tôi là ai không hả?”Lệ Chi gạt tay người đang nhăn cản mình rồi chạy đến đẩy mạnh cửa phòng nghỉ của Thùy Anh.Thùy Anh trong phòng nghỉ riêng tại đài truyền hình đang trang điểm để chuẩn bị lên sóng. Thùy Anh cau mày lại khi có người đột xuất xông vào, cô quay ra nhìn.“Xin lỗi chị! Em đã cố cản chị ấy lại nhưng không được”. Người trợ lý của Thùy Anh mặt sợ hãi nói.“Chị! Chị phải làm chủ cho em”. Lệ Chi tức giận lao vào phòng, trên mặt vẫn còn rõ vệt nước mắt tèm lem, cô ta ôm theo một tệp báo sau đó thả rơi trước
CHƯƠNG 38 (2)
mặt Thùy Anh.
Thùy Anh nhăn mày khó chịu nhìn Lệ Chi, sau đó nói với trợ lý và thợ trang điểm bên cạnh.
“Các cô ra ngoài hết cho tôi, tuyệt đối không để ai vào phòng tôi lúc này.
Hai người đó vừa đi khỏi, Thùy Anh hất mặt hỏi Lệ Chi.
“Em làm gì mà náo loạn hết cả lên ở chỗ chị làm việc vậy? Em đã là người có tiếng tăm thì phải biết giữ hình ảnh chứ”.
“Chị xem đi thì biết”. Lệ Chi chỉ vào chồng tạp chí trước mặt nói.
Thùy Anh cầm một tờ lên xem, vẻ mặt tỏ ra không hiểu.
“Chị xem, người ta thay hình bìa là người khác không phải em. Chị đã nói là em sẽ được lên trang bìa tờ MQ số này mà. Em đã đi khoe hết với mọi người rồi, lại còn đặt cả báo để đi tặng nữa. Giờ thì phải làm sao?” Lệ Chi nức nở nói.
Thùy Anh xem lại kỹ mới phát hiện ra người mẫu trên trang bìa không phải Lệ Chi, mở các trang bên trong cũng không có bài viết nào cho Lệ Chi cả.
“Chuyện này là sao?”
“Tất cả cũng chỉ tại con đó hết, chắc chắn con đó giở trò. Lúc chụp hình nó đã cố tình chơi em mà”. Lệ Chi nhắc tới Hiểu Hân, mắt long lên tức giận.
“Em đang nói ai vậy?” Thùy Anh chẳng thể hiểu Lệ Chi đang nói gì.
“Cái con nghĩ ra chủ đề cho hình bìa này đó, nó biết em làm người mẫu cho số này nên cố tình tạo hình chụp cho em rõ xấu. Nó còn khiến mọi người ghét em, mắng nhiếc em không thương tiếc nữa”. Lệ Chi khóc sụt sùi tỏ vẻ oan ức.
“Có việc này sao?” Thùy Anh nghe vậy tỏ vẻ bất bình.
“Chị không biết đâu, sau buổi chụp em còn bị cái ông trợ lý tổng giám đốc gọi riêng ra mắng cho một trận”.
“Nó là đứa nào mà ghê gớm vậy?” Thùy Anh ngạc nhiên thắc mắc.
“Con đó tên Trần Hiểu Hân, em không rõ nó làm ở phòng nào, nhưng em nghe nói nó là họa sĩ”.
Thùy Anh suy nghĩ về lời Lệ Chi nói, cô phân vân không biết em mình đang đụng phải nhân vật nào mà gớm vậy, cô ta có ai chống lưng đằng sau mà khiến cho bà Nguyễn Khê vốn có giao thiệp tốt với cô lại loại em cô như vậy.
Lệ Chi thấy Thùy Anh đang suy nghĩ liền nói thêm.
“Chị! Em không biết có nên nói với chị chuyện này không?” Lệ Chi úp mở.
“Chuyện gì thì cứ nói”. Thùy Anh cau mày nhìn.
“Tổng giám đốc công ty Ánh Dương, người mà chị thích ấy, em đã có lần nói với chị là trông anh ta rất quen đúng không?”
“Đừng úp mở” Thùy Anh cáu gắt lên.
“Khi nhìn thấy con Hiểu Hân em mới nhớ ra. Trước đây, anh ấy chính là huấn luyện viên của đội bóng rổ trường em một thời gian”
“Huấn luyện viên? Em có nhầm không?” Thùy Anh không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Lệ Chi xua tay.
“Không nhầm đâu, chắc chắn đó. Ngày trước, bạn trai em là đội trưởng đội bóng rổ mà. Em đi xem anh ấy tập suốt. Nói đến em mới hận, chính con Hiểu Hân đã cướp bạn trai của em đấy”. Nói đến đây mắt Lệ Chi lại tuôn đầy oán hận, giọng cô ta rít lên.
“Cái con đó đúng là hồ ly tinh mà, bảo sao nó lại nghĩ ra cái chủ đề đó. Không khéo nó đang quyến rũ cả tổng giám đốc đấy, ngày trước nó là trợ lý của đội bóng nên thân cận với huấn luyện viên lắm”.
Thùy Anh nghe Lệ Chi nói vậy thấy hoang mang. Theo lời Lệ Chi nói thì cái cô Hiểu Hân đó quả không vừa.
“Em cứ về đi, chuyện này chị sẽ tính cách giải quyết. Mà em là người được công chúng để ý tới, em làm ơn chú ý đến hình tượng của mình một chút. Đừng làm chị xấu mặt với các nhà sản xuất khi giới thiệu em”
“Vâng! Em biết rồi”
“Mà chị nhớ đòi lại công bằng cho em nhé”. Trước khi ra khỏi cửa, Lệ Chi quay người lại nói thêm.
Thùy Anh vẫy vẫy tay tỏ ý về đi, sau đó