
khoanh tay lại trước ngực, trong đầu lại tiếp tục suy nghĩ về những lời Lệ Chi nói.
_o0o_
Khôi Nguyên đang duyệt dự án thì di động đổ chuông, anh bắt máy mà không nhìn số vì anh mải xem số liệu.
“Alo!”
“…”
“Thùy Anh à! Có việc gì sao?
“…”
Khôi Nguyên nhìn đồng hồ.
“Được! Trưa anh chỉ rảnh một tiếng thôi”.
Khôi Nguyên ngắt máy sau đó làm việc tiếp.
Mải chú ý đến công việc, Khôi Nguyên không biết là thời gian đã trôi nhanh từ lúc nào, đến khi chuông điện thoại bàn reo anh mới chú ý.
“Thưa tổng giám đốc, có cô Thùy Anh tới gặp anh” Tiếng của thư ký Ngọc Vân vang lên qua đường dây điện thoại.
“Mời cô ấy vào, mang cho tôi một trà, một coffee nhé!” Nói xong Khôi Nguyên ngắt máy.
Cửa mở ra, Thùy Anh bước vào, tay xách theo một túi bóng.
“Em mua đồ ăn đến để không lãng phí thời gian quý báu của anh đây”. Thùy Anh đưa túi bóng lên cao khoe sau đó tiến về bàn tiếp khách tự nhiên ngồi xuống.
“Lần sau em không phải mua đến đâu! Anh bảo Ngọc Vân gọi đồ lên là được”. Khôi Nguyên đứng lên, đi về phía bàn tiếp khách.
Thùy Anh dỡ đồ trong túi ra, cười duyên nói.
“Em lúc đến đây, có tiện đường ghé qua quán Phúc Sinh, em nghe bà nói anh thích ăn món cá kho tộ ở đấy lắm”.
“Cảm ơn em! Lần sau đừng vất vả như vậy, anh thấy ngại đấy”. Ngoài mặt cười nói xã giao nhưng trong lòng Khôi Nguyên không vui khi bà nội anh lại tiết lộ những sở thích của anh cho người ngoài biết.
“Đừng ngại, em chỉ tiện đường thôi.”
Thùy Anh sắp bát đũa ra trước mặt, tay bày gọn gàng từng món ăn.
“Bản dự án chương trình thực tế đâu? Đưa anh xem”.
“Ăn xong hãy xem sau, anh đừng có tiết kiệm thời gian quá mức như vậy dễ đau dạ dày lắm”.
“Anh biết, nhưng ngồi ở văn phòng quen nên không dời công việc được”. Khôi Nguyên ngồi ngả ra ghế, tay day chán cho bớt mệt mỏi.
“Biết thế em cố kéo anh ra ngoài ăn để khỏi nhớ đến việc”
Ngọc Vân mang đồ uống vào phòng cắt ngang câu chuyện của họ.
Thùy Anh khéo léo trong bữa ăn không nhắc đến công việc, cô chỉ kể những mẩu chuyện vui hàng ngày đồng nghiệp hay đùa nhau. Nhưng sau bữa ăn, khi cả hai ngồi uống trà thì Thùy Anh mới gợi chuyện.
“Trang bìa của tờ MQ số vừa rồi đẹp lắm. Hình thức và nội dung số báo này rất đặc sắc. Các đồng nghiệp của em xem phản hồi tốt lắm”.
“Vậy hả, tổng biên tập Nguyễn Khê chắc phải tốn không ít tâm sức rồi”. Khôi Nguyên nhàn nhạt nói.
Nghe giọng điệu bình thản của Khôi Nguyên, Thùy Anh ngước lên nhìn anh thăm dò thái độ.
“Số báo vừa rồi em nghe nói cô Nguyễn Khê đã chọn được người mẫu trang bìa. Mà người may mắn được chọn lại là em họ của em. Nó cũng khoe với em là được chụp ảnh. Nhưng…nhưng em thấy ảnh bìa lại là người khác. Vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Anh cũng không rõ lắm. Anh tin tưởng vào chuyên môn của cô Nguyễn Khê nên không can thiệp. Anh cũng chưa có thời gian ngó qua tờ tạp chí đó”. Khôi Nguyên cũng hơi bất ngờ vì thông tin này. Anh nhớ có dặn Quang Dũng không can thiệp vào việc lần này, nhưng các dự án tiếp theo sẽ không để cô ta có mặt.
“Vâng! Để em hỏi lại cô Nguyễn Khê. Con bé em họ em tính nó cũng bộp chộp lắm. Em không biết hôm trước nó đã phạm lỗi gì mà anh Quang Dũng lại gọi riêng ra nhắc nhở vậy?” Thùy Anh dò hỏi.
Khôi Nguyên đang uống trà, nghe Thùy Anh hỏi lại chuyện hôm trước, liền khó chịu ngay. Anh cau mày khó chịu, giọng cũng trở lên nghiêm khắc hơn. CHƯƠNG 38 (3)“Em nên nhắc nhở cô ta, đã là người nổi tiếng phải biết giữ hình tượng của mình. Anh nghe mọi người nói, cô ta làm việc rất thiếu chuyên nghiệp thái độ hợp tác lại kém. Chưa kể hôm đó cô ta còn hành hung nhân viên của công ty anh”.“Có chuyện như vậy sao? Cái con bé này tệ quá!” Thùy Anh tỏ vẻ hoảng hốt.“Anh vì nể cô ta là em họ của nên đã không kiện và cho ém chuyện này xuống. Nếu không chuyện cô ta hành hung người khác lọt ra ngoài thì cô ta sẽ dính scandal ngay”.Thùy Anh mặt tái xanh khi nghe Khôi Nguyên gay gắt nói, cô ta chưa bao giờ thấy bộ dạng của anh như vậy. Thùy Anh tự trách bản thân không chịu tìm hiểu kỹ sự việc. Dù Khôi Nguyên không nói người bị Lệ Chi đánh là ai nhưng bằng trực giác của mình, Thùy Anh có thể đoán ra.Sau giờ trưa, Thùy Anh từ biệt Khôi Nguyên ra về. Trong thang máy, cô ta phân vân sau đó nhấn số tầng 22.Thùy Anh tiến vào ban chế tác thì thấy Mike cùng nhân viên đang thảo luận. Thùy Anh đứng ở cửa gõ mấy cái cho có lệ nhằm mục đích hướng sự chú ý của Mike.“Chào anh! Em không làm phiền anh chứ?”Mike đang xem thiết kế, nhìn thấy Thùy Anh vội đi ra tươi cười bắt tay.“Sao hôm nay rồng lại ghé nhà tôm thế này”.“Em chỉ dám xin làm tép thôi” Thùy Anh nở nụ cười chuyên nghiệp.“Vào phòng anh uống nước” Mike lịch sự mời.“Thôi, không phải nước non gì đâu. Em vừa ăn trưa với anh Nguyên đến căng cả bụng rồi”. Thùy Anh cố tình khoe khoang và ánh mắt đảo nhanh khắp phòng, ngưng một lát cô ta nói tiếp.“Em nghe nói phòng anh nhiều nhân tài nên muốn ghé qua để ngắm các nhân tài đây. Biết đâu sau này lại có việc nhờ đến các anh chị ở đây”.“Một người có tiếng, lại có rất nhiều người hâm mộ như em ghé qua thăm bọn anh thì đó là niềm hãnh diện cho bọn