
sao lại chần chừ, không chửi rủa Dim và cũng không nói với tôi ai sai ai đúng. Cô ấy chỉ hỏi tôi một câu như vậy trong suốt cuộc trò chuyện. Vào độ tuổi ba mươi, chúng tôi không thích thú gì với những cuộc tranh cãi, chỉ ngồi lặng bên nhau, thở dài vài tiếng rồi tự mở lòng.
Nằm một lúc, tôi trở mình đi xuống giường, với tay lấy chiếc áo khoác treo trên móc mặc vào người rồi lấy điện thoại đặt vào trong túi, đi ra khỏi nhà.
Tôi gọi taxi đi đến địa chỉ mà Phong nói. Khi đến nơi tôi đã thấy cậu ấy ngồi gục mặt vào đầu gối ở ngoài cửa bar, lếch thếch với bộ dạng say khướt. Tôi đi đến gần, khều tay Phong, cố gắng nhấc cậu ấy đứng dậy. Phong ngẩng lên, vừa nhìn thấy tôi đã cười lớn, ôm chầm lấy tôi. Vốn định đẩy cậu ấy ra nhưng giờ tôi mà đẩy cậu ấy ngã thì tôi lại phải nhấc cậu ấy dậy, nghĩ đến chuyện mệt nhọc ấy, tôi nín nhịn giữ cậu ấy bên mình để đưa vào taxi.
Chật vật một lúc lâu tôi cũng quăng được cái người say be bét này lên giường, chỉ thở hổn hển được vài hơi rồi phải cởi giày và thay cái áo dính bẩn vì nôn mửa của Phong. Thề là tôi chưa từng làm việc này cho bất cứ người đàn ông nào trước đây vì Vương không uống rượu và Dim là người uống rượu rất có chừng mực, biết giới hạn nên không để tôi nhìn thấy anh ấy say khướt lần nào.
Tôi vừa lau mặt cho Phong vừa nhìn căn phòng nhỏ của cậu ấy. Căn phòng được dán giấy dán tường màu xám, khá là ủ dột nhưng may thay đồ đạc trong phòng hầu hết là màu trắng nên gỡ gạc được phần nào không khí trong căn phòng. Đồ đạc của cậu ấy rất ít, để gọn trong phòng ngủ với một chiếc giường đơn và chiếc tủ bốn cánh màu trắng sữa kê sát gần giường. Đối diện với cửa phòng là một phòng khách nhỏ liền với nhà bếp, phòng vệ sinh cũng ngay cạnh phòng ngủ. Nhưng dường như cậu ấy ít trở về nhà nên đồ ăn trong tủ lạnh gần như đã quá hạn hoặc hỏng phải vứt đi. Trong bếp chẳng có nồi niêu gì ngoài một cái bát loa thủy tinh, một đôi đũa nhựa một cái thìa inox nhỏ và một chiếc cốc sứ. Tôi đã không hiểu cậu ấy nấu ăn kiểu gì trong tình trạng túng thiếu này thì nhìn thấy chiếc lò vi sóng nằm ở vị trí sáng sủa nhất trong nhà bếp. Hóa ra đó là cách cậu ấy giải quyết đống đồ ăn đóng hộp trong tủ lạnh.
Tôi mang một cốc nước gừng ấm vào phòng ngủ, lay vai Phong.
– Dậy uống một chút rồi ngủ.
Phong vẫn nằm yên, không nhúc nhích hay đáp lại. Dáng ngủ của cậu ấy không thoải mái, từ lúc lên giường đã nằm co quắp như một chú cún nhỏ, hai tay vòng qua đôi chân đang gập vào. Ban đầu tôi nghĩ cậu ấy lạnh nên đắp chăn thật kín lên người cậu ấy và bật điều hòa nóng lên giúp cậu ấy thoải mái nhưng cậu ấy vẫn nằm mãi ở tư thế đó, cứng nhắc và chẳng buông lỏng vòng tay dù chỉ một chút.
Tôi lấy một chiếc ghế nhỏ để cạnh giường, ngồi bên cạnh Phong, chống tay lên cằm nhìn cậu ấy. Tiếng thở của cậu ấy rất mạnh, giống như hắt ra. Lòng tôi dấy lên sự cảm thương, không tự chủ được đưa tay lên vỗ nhè nhẹ lên ngực Phong, ru cậu ấy ngủ.
Gần ba giờ sáng tôi từ nhà Phong trở về nhà. Tôi cất áo khoác, nhón chân nhẹ nhàng leo lên giường, an tâm đặt lưng xuống giường khi thấy Dim vẫn đang ngủ. Không phải tôi sợ anh ấy phát hiện ra tôi đã đi đâu vào rạng sáng mà là việc tôi đánh thức anh ấy dậy vào giờ này. Gần đây anh ấy ngủ không ngon vì tiệm bánh bị người ta tung tin đồn thất thiệt là bánh ở tiệm ăn gây đau bụng, anh ấy đã mất rất nhiều thời gian tìm ra kẻ tung tin đồn nhảm và thực hiện lại mấy hoạt động quảng cáo tiệm bánh. Mấy kẻ tung tin đồn là do người của tiệm bánh đối diện mở hồi đầu năm ghen tỵ với việc khách hàng sẵn sàng xếp hàng dài để mua bánh trong tiệm của Dim thay vì ngồi đàng hoàng trong tiệm bánh của họ để mua bánh. Ở đời chuyện ghen ăn tức ở là khó tránh khỏi nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, một câu bông đùa dù cố ý hay không cũng ảnh hưởng rất lớn đến uy tín và việc làm ăn của người khác, họ làm thế là quá xấu tính. Khi tôi biết chuyện này tôi đã rất tức giận nhưng lại không thể làm gì ngoài việc ngoài mặt tha thứ cho họ bởi vì Dim nói họ đã đến xin lỗi chứ trong thâm tâm tôi đã chửi mắng họ cả nghìn lần.
Tôi nằm ở mép giường, nhắm mắt một lúc rồi vẫn không ngủ được, trằn trọc mãi không thôi. Tôi bất ngờ xoay người lại, thấy Dim đang nhìn tôi. Điều đó làm tôi khẽ giật mình, cất tiếng hỏi.
– Em làm anh tỉnh giấc?
Dim lắc đầu, chầm chậm nhắm mắt.
Mí mắt tôi cụp xuống, nhìn bàn tay Dim, chủ động nắm lấy.
– Anh có thể hỏi em một câu được không?
Dim đưa tầm mắt nhìn lên trần nhà, nói rất chậm.
Tôi khẽ “ừ” một tiếng rồi lẳng lặng chờ Dim nói chuyện.
– Có bao giờ em cảm thấy yêu anh không?
Dim kết thúc câu hỏi rất gọn, không rườm rà mà thẳng thừng rồi nhanh chóng rơi vào im lặng trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi.
Yêu Dim ư? Chẳng phải tôi vẫn luôn yêu anh ấy sao, chẳng lẽ anh ấy không cảm nhận được. Tôi luôn nghĩ, yêu nhau không nhất thiết phải nói ra, chỉ cần thể hiện bằng hành động. Tôi đã không nghĩ anh ấy sẽ hỏi tôi về vấn đề mà chẳng bao giờ tôi nghĩ tới. Sau một lần trải qua tình yêu, tôi giấu kín tâm tư mình hơn, tình cảm cũng vì thế mà không mấy khi thể hiện rõ ràng. Cũng chính như