Ngại gì yêu nhau

Ngại gì yêu nhau

Tác giả: Lưu Tam Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328170

Bình chọn: 8.5.00/10/817 lượt.

dàng.”

“Là đàn ông mà, muốn tạo dựng sự nghiệp mà chịu khổ một chút thì có đáng gì chứ.”

“Lương Thần, cậu thật là giỏi.” Hứa Tử Ngư sùng bái nhìn anh, tuy mặt của Tống Lương Thần vẫn trầm ổn không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng đang rất thoải mái. Người chính là như vậy đó, có lúc nhận được tiếng vỗ tay hoan hô của toàn thế giới, nhưng cũng không sánh bằng một câu khích lệ kia của người yêu.

Nghĩ đến người yêu, anh chợt nhớ đến cuộc điện thoại mà chiều nay anh đã nhận: “Đúng rồi Tiểu Ngư, chiều hôm nay ông ngoại của tớ có gọi điện thoại đến, ông ấy nói rất muốn gặp cậu một chút, hy vọng chủ nhật hai đứa mình có thể cùng đi.”

“Sao? Cuối tuần này sao?” Hứa Tử Ngư nghe vậy trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, chưa ăn bao nhiêu đã cảm thấy no rồi.

“Mặc dù ông ngoại của tớ là người tương đối nghiêm khắc, nhưng ông ấy là người rất tốt.” Tống Lương Thần an ủi cô, nhưng Hứa Tử Ngư thì càng ngày lại càng khẩn trương hơn. Người ta đều nói, cô dâu xấu xí cũng sẽ phải gặp mặt cha mẹ chồng, cô không nghĩ tới lại nhanh như vậy sẽ phải đi gặp.

“Lương Thần, có thể hoãn thêm mấy ngày nữa được không, tớ còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý đó.”

“Ngốc quá, gặp người nhà thì còn phải chuẩn bị cái gì nữa chứ, có tớ đây, cậu đừng sợ.” Tống Lương Thần một bên an ủi cô, một bên gắp thức ăn, Hứa Tử Ngư ăn lung tung một ít liền không ăn nổi nữa.

Cô trở về phòng cũng không còn tâm tư mà viết tiểu thuyết nữa, cô nằm ở trên giường liền bắt đầu suy nghĩ lung tung. Tống Lương Thần dọn dẹp xong đi đến phòng đọc sách cũng không nhìn thấy cô, gõ gõ cửa sau đó bước vào phòng: “Hôm nay không viết tiểu thuyết sao?”

“Không viết, không có tâm tình mà viết.” Hứa Tử Ngư nằm ở trên giường cầm lấy cái tai con thỏ mà cô yêu thích nhất kéo kéo, cũng sắp kéo đứt cái lỗ tai của con thỏ ra rồi.

“Sao thế?” Tống Lương Thần thấy sắc mặt của cô buồn bực, cho là cô không thoải mái, vội vàng đến sờ sờ trán của cô.

“Nếu ông ngoại của cậu không thích tớ thì làm sao đây?” Hứa Tử Ngư ngước mắt nhìn anh, chuyện như vậy cũng không phải là chưa xảy ra qua.

“Tớ là người muốn kết hôn với cậu, cũng không phải là ông ngoại, làm sao lại muốn ông ấy thích chứ?” Tống Lương Thần ngồi ở bên giường, kéo tay trái của cô ra mà đặt vào trong tay của anh.

“Cậu nằm mơ đi, tớ đang nói nghiêm chỉnh đó!”

“Tớ cũng vậy, đang nói rất là nghiêm chỉnh đó, gặp ông ngoại thì chỉ cần lễ phép thôi, còn những chuyện khác cậu cũng không cần phải lo lắng làm chi, vui vẻ cùng tớ đi đến đó dùng cơm là được, những chuyện khác cứ gi¬ao cho tớ.”

Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu một cái. Tống Lương Thần đưa tay kéo cô lại gần mà nói: “Được rồi, đừng lo lắng những chuyện đó nữa, mọi chuyện đều có tớ đây, cậu chỉ cần an tâm làm Tống phu nhân là được rồi.”

“Cái gì, ai nói sẽ làm Tống phu nhân chứ.”

“Ha ha, được rồi được rồi, nếu hôm nay không viết truyện thì mình cùng đi tản bộ thôi. Cả ngày chỉ ngồi ở công ty, không có vận động thì không được đâu.”

“Nhưng mà tớ không muốn vận động nha!” Từ trước đến nay Hứa Tử Ngư vẫn là có thể ngồi thì kiên quyết không chịu đứng, có thể nằm thì kiên quyết không chịu ngồi.

“Không vận động thì đối với con không tốt đâu.” Tống Lương Thần đành ra đòn sát thủ, Hứa Tử Ngư sờ sờ cái bụng, rốt cuộc cũng thở dài một tiếng: “Được rồi.” Bảo bối ơi là bảo bối, mẹ cũng là vì con cho nên mới đi ra ngoài tản bộ đó.

Chương 52

Trang thiết bị trong căn chung cư mà Tống Lương Thần và cô ở cũng không tệ, giữa mỗi một tầng lầu đều có bố trí cây xanh, còn có một sân chơi khá rộng, đêm mùa hè rất ít gió, mấy người sống trong chung cư dẫn theo con cái đến đó chơi.

Hứa Tử Ngư sau một hồi đi bộ mệt mỏi vừa nhìn thấy có một cái xích đu trống chỗ, hai mắt liền sáng lên. Tống Lương Thần lo cái xích đu không được chắc chắn sợ cô bị ngã, nhưng cuối cùng hai người cũng thương lượng xong, Hứa Tử Ngư có thể ngồi một lúc, nhưng không nên đu quá mạnh nha.

Hứa Tử Ngư nhớ lại lần cuối mình ngồi xích đu, hình như là năm thứ hai đại học, lúc đó cô cùng Thích Uy đến trường đại học Chánh Pháp tìm bạn của anh ta. Thích Uy không giống như Tống Lương Thần, phàm là thấy chuyện đó có một chút nguy hiểm liền ngăn cản cô, Thích Uy rất tỉ mỉ suy tính năng lực chịu đựng của cô, xem xét phạm vi cô có thể làm được thuận lợi hay không, có vượt qua phạm vi đó hay không, chỉ cần dùng ánh mắt là có thể khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Hôm đó hình như là một buổi chiều mùa thu, bầu trời trong xanh rất đẹp, sau khi Thích Uy nhận được điện thoại của người bạn đó, hai người liền ngồi chờ bên cạnh cái xích đu. Hứa Tử Ngư ngồi trên xích đu mặc cho Thích Uy đẩy cô, cô vui vẻ cười, Thích Uy liền đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn cô càng đưa càng cao.

“Thích Uy, em bay cao quá đi!” Tay của Hứa Tử Ngư nắm chặt lấy xích đu, có chút khẩn trương nhưng cũng cảm thấy cảm giác được bay như vậy thật là vui.

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Nghe anh ta nói như vậy, cô cũng không còn thấy sợ nữa, một bên đưa một bên cười khanh khách. Khi đó cô quả thật là ngu ngốc, không biết tại sao khi đó cô lại toàn tâm t


Ring ring