
ều quá, tớ muốn đi tắm.” Dứt lời lại chạy đến gần Tống Lương Thần ngửi ngửi một cái, rồi nói: “Ah hôi quá, cậu cũng nên đi tắm đi.”
Khóe miệng của Tống Lương Thần giật giật: “Lúc nãy chẳng phải đã tắm rồi sao?”
Hứa Tử Ngư vội vàng nói: “Nhưng vừa nãy ra nhiều mồ hôi quá.”
“Tớ không ngại.”
“Nhưng mình thấy ngại.”
“Vậy tớ chờ cậu tắm xong là được.”
“Không cần đợi, mình tắm rất lâu.”
“Nếu không thì tớ tắm giúp cậu?”
“Ah, sao cậu không biết xấu hổ vậy!” Hứa Tử Ngư cố gắng tránh thoát hai tay của anh, nhưng cô lại bị anh bắt lại, sau đó bế lên.
“Ah!” Hai tay của cô bắt lấy bả vai của anh, a a a cô áp mặt của mình vào ngực trần trụi của anh, cô cảm thấy máu mũi của mình sắp chảy ra rồi, Hứa Tử Ngươi phải bình tĩnh và bình tĩnh nha!
Tống Lương Thần bế lấy cô nhanh chân đi về phía phòng tắm, tim của Hứa Tử Ngư nhảy loạn xạ: “Chuyện này, Lương Thần . . . . . . Mình có thể tự tắm mà, cũng không làm phiền đến cậu đâu.”
Tống Lương Thần cũng rất nghiêm túc nhìn cô nói: “Tớ cảm thấy cậu nói rất đúng, chúng ta đều cần phải tắm, hai người cùng tắm sẽ tiết kiệm được rất nhiều nước coi như bảo vệ môi trường đi, tớ và cậu cùng chung tay xây dựng một xã hội hài hòa đi.”
Tiết kiệm cái đầu cậu nha! Bảo vệ môi trường cái đầu cậu đó! Hứa Tử Ngư ôm cổ của anh cố gắng nhịn cuộc tập kích nam sắc kéo dài này, nghĩ đến trường hợp trong phòng tắm JQ sẽ xuất hiện và bắn ra bốn phía thì cô liền không nhịn được mà run run: “Lương Thần, hiện tại mình chưa muốn tắm. . . . . .”
“Như vậy sao được, không phải vừa rồi đã toát rất nhiều mồ hôi sao?”
“Nói đùa thôi, ha ha, bên ngoài lạnh như vậy. . . . . .”
“Cậu khẳng định?” Tống Lương Thần rất hứng thú nhìn cô.
“Mình chắc chắn mà. . . . . .” Hứa Tử Ngư tựa đầu vào bên cổ của anh, để mặc anh bế cô thả lại trên giường. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tim của Hứa Tử Ngư liền đập loạn xạ, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, thậm chí cũng không phải lần thứ hai, nhưng sao cô lại còn khẩn trương như vậy chứ!
“Lương Thần. . . . . .” Cô yếu ớt bắt lấy bả vai của anh lại.
“Sao thế?” Không cần phải như vậy mà cũng mất hồn có được hay không . . . . . .
“Đèn sáng quá.”
“Tiểu yêu tinh!” Tống Lương Thần đưa tay ngắt cái mũi của cô, đứng dậy đi tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ phát ra ánh sáng mơ hồ lờ mờ.
Sau khi Tống Lương Thần leo lên giường, anh nằm nghiêng ở bên người cô, đưa tay từ từ cởi nút áo trên người cô.
Tiếng hô hấp của phái mạnh ngay bên tai của cô, cũng ảnh hưởng đến hô hấp của cô, hơi thở của hai người lúc đầu trầm trầm sau đó dần dần hòa vào chung một chỗ, muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ. Không biết phải trải qua bao lâu, bàn tay của cô cũng dần ướt đẫm mồ hôi, mà Tống Lương Thần còn chưa có cởi xong.
Có phải không vậy, có mấy cái nút áo mà cũng cởi chậm như vậy sao! Hứa Tử Ngư im lặng đẩy tay của anh ra, cô linh hoạt đưa tay của mình đem mấy cái nút áo cởi ra, đơn giản như vậy cũng không biết sao? Cô nhìn qua thấy Tống Lương Thần đang cười.
“Cậu!” Hứa Tử Ngư im lặng nhìn Tống Lương Thần, cô viết qua vô số loại tiểu thuyết thế nhưng lại không có cách nào định nghĩa được anh, đến tột cùng anh là người đàn ông biến thái hay còn là người đàn ông gì gì đây?
“Tiểu Ngư không thích sao?”
Mặt của Hứa Tử Ngư lập tức đỏ, cô là một người thành thật nha, lúc này nói lời thật sao, nói thật sao hay là nói lời thật đây? (diepdiep: bó tay tác giả.)
“Rất thích.”
“Tớ cũng rất thích cậu.” Tống Lương Thần nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, khóe miệng của anh nhếch lên, một nụ cười rất tươi và rất đẹp mắt.
Môi của anh tiếp tục dán lên cái trán của cô nhẹ nhàng hôn, sau đó liền di chuyển xuống vuốt ve môi của cô, trái tim của Hứa Tử Ngư rung động, yếu ớt mở mắt mà nói: “Mình muốn ở phía trên.”
Tống Lương Thần nghe vậy liền sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.
“Cười cái gì mà cười chứ, mình muốn tìm cảm giác sáng tác. . . . . . Nếu là nữ ở phía trên.” Cô nghĩ lại rồi nói. . . . . . Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Tử Ngư đang đỏ nay nhắc tới tình tiết trong truyện, bây giờ biểu hiện của cô càng đặc sắc hơn.
“Được, vậy cậu ở phía trên.” Tống Lương Thần nói xong liền phối hợp mà hoán đổi vị trí.
Hứa Tử Ngư ở một bên bò dậy, hào hứng bừng bừng mà thay đổi. A nha, một người đàn ông ngon lành như vậy, phải ăn như thế nào đây nhỉ?
Tay vịn lấy bờ vai của anh, cúi đầu hôn lên trên trán của anh, Tống Lương Thần ý cười đầy mặt mà nhìn cô, sợ cô không cẩn thận mà ngã, hai tay của anh còn nhè nhẹ đỡ ở bên hông của cô.
Hứa Tử Ngư học theo cách mà anh vừa hôn cô, hôn chóp mũi rồi hôn lên mặt, cuối cùng nhìn đến cánh môi bất động của anh.
“Sao vậy? Sao không tiếp tục nữa vậy?” Giọng của Tống Lương Thần trầm trầm.
“Ai nói chứ?” Cô chỉ là đang suy nghĩ đến một chút về phương thức hôn mà cô sẽ viết vào trong tiểu thuyết mà thôi. Nhẹ nhàng hôn cánh môi trên có chút mỏng của anh, sau đó đến cánh môi dưới mê người, mỗi một tấc cũng rất nhẹ nhàng, nếm thử, cô cảm thấy rất mềm, thật thơm giống như kẹo đường vậy. Tống Lương Thần vẫn rất phối hợp ngoan ngoãn nằm im, cô hốt hoảng, hô hấp của cô dầ