
n dần trở nên gấp gáp một chút, sau đó đầu lưỡi bắt đầu đưa ra liếm lấy.
Đầu tiên là phía trên, sau đó là phía dưới, liếm xung quanh môi của anh, hận không được mà cắn anh một cái nha, Hứa Tử Ngư ơi, trai đẹp ở trước mắt chứ không phải là bánh quế nha, cô thật muốn đem anh ăn hết vào bụng sao?
Vị ái phi Tống Lương Thần này ở phía dưới rất biết phối hợp, thấy cô liếm cũng không tệ lắm, anh liền hơi hé mở đôi môi của mình ra.
Ngao, cô sắp không xong rồi . . . . . Hứa Tử Ngư mới ổn định được hơi thở giờ lại gấp gáp lại rồi, hơi thở của cô phả lên mặt và lên cổ của Tống Lương Thần, lúc này cô căn bản là không biết rồi, dưới tình huống này mà phải nằm bất động, đối với Tống Lương Thần mà nói đây cũng là kiểu hành hạ nha.
Cô run rẩy đưa đầu lưỡi của mình ra dọc theo khe hở mà liếm xuống, anh càng thêm phối hợp đem đầu lưỡi của mình ra nghênh đón cô. Đầu lưỡi của cô thận trọng chạm vào đầu lưỡi của anh, hai cánh môi của cô chậm rãi dán lên môi của anh, dưới sự chỉ đường của đầu lưỡi anh, đầu lưỡi của cô đi vào theo, nhẹ nhàng liếm chung quanh. Mái tóc dài của cô không an phận mà rũ xuống, chặn lại tầm mắt của Tống Lương Thần, anh dùng tay giúp cô vén tóc ra sau tai.
Người phụ nữ ở trước mặt nhắm mắt lại nghiêm túc thưởng thức tư vị của anh, hình tượng này quả thực là quá kinh diễm rồi.
Hứa Tử Ngư dịu dàng và chậm rãi hôn anh, hô hấp của hai người như hòa lẫn vào nhau, thật hạnh phúc, thật là quá hạnh phúc, thì ra khi hôn lại hạnh phúc như vậy. Một cái hôn thật sâu khiến cho mình như ngừng thở, khi đó Hứa Tử Ngư mới lưu luyến rời khỏi anh, trước khi thoát ra vẫn không quên ngậm lấy cánh môi dưới của anh mà nhè nhẹ cắn. Cảm nhận được hô hấp của anh cũng có chút gấp rút, cô lập tức đánh chuông thu binh. Sau đó liền bắt đầu suy tư, bước kế tiếp sẽ hôn chỗ nào đây? Lỗ tai? Cổ? Xương quai xanh? Hay là. . . . . . Mắt quét qua trước ngực của anh, a a a máu mũi của cô cũng sắp chảy ra rồi, người ta vừa mới bắt đầu mà thôi nha.
Hứa Tử Ngư xác định chính xác phương hướng của bước tiếp theo, sau đó cô tấn công xuống phía chỗ đang giật giật, cô tiến tới gần cái cổ của anh nhắm vào xương quai xanh. Vừa hôn vừa liếm giống như chó con vậy, nghe thấy hô hấp của anh dần dần tăng nhanh, cô cảm thấy có chút thành tựu.
“Ô. . . . . .” Tay của Tống Lương Thần khẽ dùng sức, giọng nói gấp gáp: “Đừng cắn.”
“A. . . . . . Thật xin lỗi thật xin lỗi, quá tập trung rồi.” Hứa Tử Ngư vừa nói xin lỗi vừa ở bên cổ của anh hôn một cái. Bàn tay nhỏ bé trắng mịn của cô di chuyển tới trước ngực của anh.
Tôi bóp, tôi bóp, tôi siết chặt. . . . . .
“Hứa Tử Ngư. . . . . .” Tống Lương Thần cũng không nhịn được nữa bắt cái tay của cô lại, liền bật cười: “Cậu là sắc ma chuyển thế sao?”
“Ah, cậu dám chê cười mình!” Hứa Tử Ngư đỏ mặt nhìn anh, người ta vừa mới tìm được một chút cảm hứng để viết tiểu thuyết mà anh lại dám quấy rầy, anh đang muốn gì đây chứ?
“Vậy chúng ta nên công bằng chút đi.” Tống Lương Thần vừa dứt lời liền đem bàn tay vòng qua phía sau cô.
“Ah ah, anh muốn làm gì?” Cúc áo sơ mi của Hứa Tử Ngư đã hoàn toàn được mở ra hết, nội y màu hồng cũng đã lộ ra trước mắt, nếu như anh đem áo lót này cởi ra, thì cô chẳng phải là Tiểu Bạch Thỏ sao?
Hứa Tử Ngư giữ tay của anh lại nhằm không cho anh được toại nguyện mà hành động, Tống Lương Thần lập tức hỏi lại: “Cậu thấy như vậy có công bằng không?”
“Không công bằng. . . . . .” Trời cao tại sao lại để cho cô mang chòm sao Thiên Xứng thuần khiết thiện lương yêu thích công bằng chứ! Hứa Tử Ngư ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, để mặc cho anh thuận lợi đem áo lót cởi ra sau đó ném qua một bên.
Mặc dù bên ngoài còn có cái áo sơ mi, nhưng cũng đã sớm không còn nút áo rồi, cô lại đang ở phía trên anh, thật là cảnh không nên lộ cũng đã lộ ra hết rồi. Cô lại một lần nữa rưng rưng nằm trên người của anh, bàn tay nhỏ bé từ trước ngực đi xuống, từ từ đi xuống cơ bụng sáu múi cực hấp dẫn của anh, thật là chắc nha, cảm giác lại sướng như vậy, tôi bóp tôi bóp tôi siết chặt. . . . . .
“Hứa Tử Ngư. . . . . .” Tống Lương Thần gọi cô.
“Sao thế?”
“Cậu muốn, uống sữa tươi không?”
Bò. . . . . . Sữa tươi? Người ta rất thuần khiết và trong sạch, người ta cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu, trong lòng của Hứa Tử Ngư lẩm nhẩm, nhưng mắt chưa muốn chịu khống chế liền liếc xuống phía dưới một cái. Ngao. . . . . . Mặc dù có quần đùi, nhưng thật sự là rất. . . . . . Kinh người nha. . . . . . Ah. . . . . . Hứa Tử Ngư chợt ngồi dậy, nuốt nước miếng nói: “Hôm nay hoạt động đến đây là kết thúc, cám ơn cậu, hẹn gặp lại nha!” Dứt lời cô liền khép áo sơ mi của mình lại muốn chạy trốn.
“Ăn sạch sành sanh người ta rồi giờ muốn chuồn sao? Vậy thì có lợi cho cậu rồi!” Tống Lương Thần kéo cô lại để lên giường: “Để cho công bằng, tiếp theo đến lượt tớ ở phía trên.”
Hứa Tử Ngư nói: “Nhiều người đang nhìn, mình thấy xấu hổ lắm!”
Tống Lương Thần suy tư, nhìn vào ống kính, sau đó anh quyết định đi tắt đèn.
Các khán giả thân mến, tôi và các bạn cùng chung tay xây dựng một xã hội hài hòa, truyền hình trực tiếp đến đây là kết thúc, hẹn gặp