
inh động sao?
Trên đường về nhà Hứa Tử Ngư vẫn im lặng không nói gì, cầm điện thoại di động lên mạng chơi một chút. Tống Lương Thần thấy cô không thèm quan tâm đến anh, cũng không biết lý do vì sao, không nhịn được nên hỏi: “Tại sao lúc trưa đi xuống mà không nói tiếng nào vậy?”
“Sợ quấy rầy đến hai người thôi.” Hứa Tử Ngư dứt lời, cảm thấy giọng của mình có chút ai oán, nên nói thêm: “Mình không phải đang ghen đâu, cậu đừng hiểu lầm nha.”
“Ừ, cậu không có ghen.” Tống Lương Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, đặc biệt hình như là đang nóng giận cho nên mặt của cô hiện tại tròn tròn rất giống đầu cá nóc, khóe miệng không khỏi mỉm cười, mà nói: “Rita cũng không phải là hình mẫu mà mình thích đâu.”
“Cũng thế. Tổng giám đốc Tống định vị tinh xác, hành động nhanh chóng, có thể khiến đối thủ không còn sức phản kháng, nếu là cậu thích cô ấy khẳng định đã sớm bắt được lâu rồi.” Nói xong cúi đầu tiếp tục chơi game trên điện thoại di động, trong lòng hận không cắn đứt cái lưỡi của mình, chỉ nói hai câu liền đem toàn bộ phơi bày ra.
Tống Lương Thần nghe giọng nói của cô mới biết mấu chốt thì ra là ở chỗ này, chuyện của công ty trước nay anh vẫn chưa có nói qua với cô lần nào cả, thứ nhất chính là vì không có cơ hội, thứ hai là vì tình cảm của hai người chưa đi đến đâu cả.
Chỉ là: “Trí nhớ cũng không tệ lắm, thế nhưng cũng biết hết rồi.”
Hứa Tử Ngư nghiêng đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, thật sự là giận ghê gớm. Vừa vặn lúc này xe hơi chạy vào gara của bãi đậu xe, sau khi Tống Lương Thần dừng xe, cô liền mở cửa xe bước xuống cũng không quay đầu lại nhìn một lần. Tống Lương Thần vội vàng đuổi theo kéo tay của cô, cô hất tay cũng không ra, ánh mắt tò mò của nhân viên quản lý bãi đậu xe đang nhìn hai người bọn họ đang lôi lôi kéo kéo, Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ chỉ có thể thở phì phò đi với anh.
Sau khi vào đến nhà, Hứa Tử Ngư liền tránh thoát tay của anh, bước nhanh về phòng của mình.
“Tiểu Ngư, cậu có sợ không?” Hứa Tử Ngư nghe thấy Tống Lương Thần đứng ở phía sau nói, cơ thể của cô có chút chấn động. Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn anh mà nói: “Tống Lương Thần, cậu cũng đừng quá tự tin.” Dứt lời xoay người bước đi.
“Cậu không sợ, nhưng mình sợ.” Tống Lương Thần sải bước về phía trước đuổi theo cô, từ phía sau lưng ôm chầm lấy cô. Cái cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu của cô, rồi nói: “Mình sợ cậu có thể dễ dàng rời khỏi mình, nhưng mình thì lại không thể rời bỏ cậu được.”
“Tống Lương Thần, cậu đừng nói những lời ngon tiếng ngọt đó . . . . . .”
“Mình chưa bao giờ nói dối, chắc cậu cũng biết phải không?” Nghe anh nói như vậy, tim của cô như bị người khác dùng tay bóp vậy, nhiều vết thương khó chịu. Hứa Tử Ngư lẳng lặng đứng ở nơi đó, không biết nên làm sao, nên nói gì, ồn ào đi qua rối rắm lại đến, tính cách của mình quá mức trẻ con, luôn là khi dễ Tống Lương Thần. (diepdiep: ai da, khổ ghê!)
Tống Lương Thần thấy cô không nói chuyện cũng không có phản ứng giãy giụa gì, anh thở dài một cái rồi buông cô ra, lôi kéo cô xoay người lại, sau đó anh đưa tay vuốt ve mặt của cô: “Sau này có chuyện gì thì cứ nói với mình biết chưa, không cần phải buồn bực ở trong lòng.”
“Vậy cậu phải hứa là không được cố ý giấu giếm tớ, vì như vậy sẽ khiến tớ có cảm giác mình là kẻ ngốc. Có được hay không?”
Hứa Tử Ngư nhìn mặt của Tống Lương Thần, anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt đó mang theo toàn bộ tâm tình của hai người, cô định thần lại nhưng vẫn là tràn đầy tình ý nhìn anh, anh nói: “Được, tớ đồng ý với cậu.”
Lúc ăn cơm, Tống Lương Thần còn nói đến chuyện tình hình hiện tại của công ty cho Hứa Tử Ngư nghe, đại khái nói những chuyện mà trên mạng đã đăng. Chỉ là Tống Lương Thần nói lại có cảm giác như khi đó mình dùng món tiền đầu tiên đánh bậy đánh bạ mà có được, bởi vì khi đó bọn họ chưa có kinh nghiệm quản lý tài chính, bọn họ vốn định chỉ làm cố vấn cho mấy công ty dòng họ mà thôi, trong đó có một công ty vì lý do mâu thuẫn quá sâu, cho nên vội ra giá công ty rất thấp. Mấy người bọn họ lúc đầu nghĩ là bỏ tiền ra nếu được ăn cả ngã về không, không hề nghĩ đến lại đạt được hồi báo lớn như vậy. Sau khi bọn họ nếm được mùi vị ngon ngọt liền thay đổi phương hướng nghiệp vụ, từ đó về sau liền bắt đầu dốc lòng nghiên cứu nghiệp vụ thu mua công ty.
“Các cậu thật là giỏi, lúc còn đi học mà đã mở được công ty rồi, khi đó tớ còn ngây ngốc ham chơi đấy.”
“Vậy chúng ta cùng nhau suy nghĩ thực tế một chút nhé, xem xem bản thân rốt cuộc có làm được hay không. Cậu không biết đâu, năm đó bọn tớ làm chính là bán tư tưởng, nên Wall Street cũng rất chú trọng trang phục cá nhân và vật dụng, bọn tớ vì phải mua trang phục cùng túi xách để đi gặp khách hàng, cho nên phải chịu cảnh bữa đói bữa no, tài nấu nướng của tớ cũng từ đó mà luyện ra được. Khi đó chính là gi¬ai đoạn bắt đầu khủng hoảng kinh tế, bọn tớ tìm công việc ở khắp nơi, cuối cùng người nhà của một người bạn đồng ý để bọn tớ làm cố vấn. Sau khi đã tạo được chút danh tiếng rồi, dần dần mới có nhiều công ty lớn đến tìm bọn tớ.”
“Không nghĩ tới, bọn cậu trải qua năm đó thật không dễ