pacman, rainbows, and roller s
Nếu ốc sên có tình yêu

Nếu ốc sên có tình yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326271

Bình chọn: 7.5.00/10/627 lượt.

đi.” Anh ta cúp điện thoại của Quý Bạch, yên lặng, nhìn bóng dáng thướt tha của Diêu Mông cách làn xe và dòng người qua lại.Bỗng nhiên, ở phố đối diện xuất hiện một chiếc BMW mui trần, từ từ dừng trước mặt Diêu Mông. Diêu Mông nở nụ cười ngọt ngào với người ở trong xe.Ánh mắt Thư Hàng nhìn trừng trừng.Người lái xe đến là Phùng Diệp. Anh ta mặc một bộ áo vest thẳng thớm, sau khi cạo râu, cả người khôi phục lại bộ dạng cao lớn anh tuấn trước kia, cũng có lẽ bởi vì trải qua đủ mọi đau khổ, giữa chân mày có thêm mấy phần vững vàng mà những người đồng lứa không có. Anh ta xuống xe, mở cửa bên ghế phụ cho Diêu Mông, mỉm cười nhìn cô lên xe.Sau khi Lâm Thanh Nham chết, phía cảnh sát kiểm tra triệt để nhà của hắn, cuối cùng ở một tầng hầm khóa chặt nào đó, tìm ra tất cả các vật chứng: thuốc kích dục, kaly xyanua, xiềng xích, còn có rất nhiều ảnh chụp của những người bị hại khi còn sống, trong đó còn có mấy tấm ảnh của tám người bị hại trong vụ án thiên sứ năm đó. Thêm vào lời khai của Quý Bạch, cuối cùng Phùng Diệp cũng được rửa sạch tội danh.Chỉ là những người bị hại vô danh mất tích năm đó, tư liệu và thi thể vẫn chưa tìm được, cũng chẳng thể xác định có liên quan đến Lâm Thanh Nham hay không. Phía cảnh sát chỉ có thể phán đoán là bị Lâm Thanh Nham giấu ở nơi khác, tình hình cụ thể đã không cách nào biết được nữa.Mà dựa theo di chúc của Lâm Thanh Nham, toàn bộ tài sản khổng lồ của hắn đều để lại cho Diêu Mông. Chỉ có điều dựa theo phỏng đoán của luật sư Hồng Kông, khoảng một phần ba trong số đó là kế thừa từ Tần tổng, cũng là mẹ ruột của Phùng Diệp. Diêu Mông đồng ý đem phần tài sản này chia ra, trả lại cho Phùng Diệp. Còn một số thủ tục chuyển giao đang được tiến hành.Mà chuyện hai người đồng thời bị Lâm Thanh Nham hãm hại, cũng đã truyền đến tai những người bạn thân, mọi người đều rất căm phẫn đồng thời cũng tiếp nhận sự trở lại của Phùng Diệp. Hôm nay Phùng Diệp đến rước Diêu Mông cũng là vì đã hẹn với mấy người bạn trung học tụ tập ở biệt thự của anh ta.Thấy Diêu Mông ngồi xong rồi, Phùng Diệp dịu giọng nói: “Tối nay anh chuẩn bị tiệc nướng, còn có bánh pudding mà em thích nhất nữa.”Diêu Mông: “Cảm ơn.”Ánh mặt thời chạng vạng vẫn còn có chút nóng bức, Phùng Diệp cúi đầu, liền nhìn thấy cần cổ mảnh khảnh của cô trong suốt như ngọc dưới ánh mặt trời. Anh ta khẽ ngưng thần, rồi đặt tay lên lưng ghế của cô: “Có nóng không? Có muốn đóng mui xe lại không?”Diêu Mông khẽ cười lắc đầu: “Không sao. Phơi nắng một chút cũng tốt.”Phùng Diệp gật đầu, cánh tay khoát sau lưng cô cũng không nhúc nhích, hơi chuyển tầm mắt, liền thấy một người đàn ông cao lớn thanh tú ở trong chiếc Cadillac phía sau lưng đang nhìn họ chằm chằm.Phùng Diệp biết anh ta, Thư Hàng bạn thân của Quý Bạch, ở tiệc đầy tháng lần trước, đã có dịp gặp mặt một lần.Ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, Phùng Diệp cười nhàn nhạt với anh ta, chỉ nụ cười cũng khiến tim Thư Hàng nổi lên một trận hờn giận nghèn nghẹn. Sau đó Phùng Diệp khởi động xe, mang Diêu Mông xinh đẹp phóng đi mất.***Căn biệt thự mới mua của Phùng Diệp nằm ở ngoại ô thành phố Lâm, ở đây cây cối xanh tươi, u tĩnh tao nhã. Mấy người bạn cùng ngồi trong hoa viên nướng thịt, uống rượu, tám chuyện, nói đến chuyện năm đó, mọi người đều không nhịn được thổn thức.So với năm đó còn trẻ tính cách kiêu ngạo hiếu thắng, bây giờ tính tình Phùng Diệp đã ôn hòa nội liễm hơn nhiều, vẫn luôn ngồi bên cạnh Diêu Mông, chăm sóc cô vô cùng tự nhiên. Lúc này có bạn học trêu ghẹo: “Hai người năm đó không biết vì sao mà chia tay, bây giờ không tính nối lại duyên xưa sao?”Nói xong mọi người đều cười ồ, Phùng Diệp cũng cười, cánh tay khoát lên lưng ghế của Diêu Mông, đôi mắt đen láy yên tĩnh nhìn cô. Mọi người nhìn biểu tình của anh ta, cũng hiểu được ý tứ, nở nụ cười mang theo thiện ý.Diêu Mông cũng cười rồi nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại nữa. Cánh gà nướng xong chưa?”Phùng Diệp nao núng, những người khác lập tức giảng hòa: “Nướng xong rồi, nướng xong rồi, đây nè!”Ăn được một lúc, Phùng Diệp đi vào nhà lấy thêm đồ ăn. Diêu Mông ngồi hàn huyên với mọi người một trận xong, đặt túi xách xuống ghế, đứng dậy vào nhà, đi đến toilet.Trong biệt thự ánh đèn sáng trưng, cô đi dọc theo hành lang, vừa đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại.Cánh cửa phòng bên phải khép hờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những bức ảnh dán trên tường. Có ảnh của Phùng Diệp chụp chung với cha mẹ, Diêu Mông nhận ra được hai người cha mẹ bị câm điếc của anh ta; cũng có ảnh tốt nghiệp cấp ba năm đó; còn có một tấm ảnh nghệ thuật cực lớn của cô. Đó là vào năm hai người yêu nhau, Phùng Diệp tiết kiệm tiền ăn nửa tháng trời, lấy ra cho cô chụp ảnh.Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Ở đây xem ra là một căn phòng trưng bày, ngoại trừ ảnh chụp, còn bày biện rất nhiều thứ, máy chụp hình cũ, sách cũ, còn có những đồ điêu khắc nhỏ.Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói ôn hòa trầm thấp của Phùng Diệp: “Có rất nhiều thứ đều mất đi rồi, có thể tìm lại cũng không được bao nhiêu. Tùy tiện để ở trong này.”Diêu Mông quay đầu cười khẽ với anh ta: “Sa