
Hả? – Thanh Thanh trợn mắt nhìn cậu.
– 2 – không xưng hô thân mật chốn đông người. Em cứ thử xổ một tràng những câu tình tứ trước mặt mọi người đi, trừ phi em nói tiếng Lào, còn không thì anh sẽ cho em một trận.
– Anh cấm thật sao?
– 3 – không rong chơi la cà. Xong việc là chúng ta sẽ về ngay.
Thanh Thanh không thèm nhìn Phong nữa. Cô khoanh tay lại, vẻ mặt giận dỗi.
– Anh xong chưa đấy?
– Xong. Nhưng em nhớ là anh không nói đùa đâu. Tâm trạng của anh lúc này nghiêm túc đủ để bỏ rơi em ở sân bay đấy.
– Thôi được rồi, lần này em sẽ ngoan – Thanh Thanh hậm hực đá chân về phía trước khiến anh chàng ngồi hàng trên phải quay xuống nhăn mặt. Phong khẽ cười.
– Chúng ta đều lớn rồi phải không?
Cô không trả lời vì còn đang mải dõi theo chị tiếp viên với xe đẩy những món đồ ăn lặt vặt. Phong kéo mũ sụp xuống quá mắt.
– Có thể nói cho em biết về cô gái đã làm anh thay đổi thế này không?
** ** ** **
Xe bus số 325.
– Cho mượn vai đấy – Phục Hy vỗ vỗ vào vai mình – chị về nhà nghỉ hết ngày hôm nay đi.
– Nhưng còn…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Phục Hy đã cắt ngang với vẻ nóng nảy.
– Anh ta ở trong đó một mình thì cũng không chết được đâu. Chị mà còn nói nữa, em thề sẽ đánh anh ta tới nỗi chị muốn gặp cũng không được đâu.
– Thôi được rồi nhóc – tôi thở dài – chị sẽ về nhà.
– Vả lại – Phục Hy lên tiếng khi tôi đã ngả đầu lên vai cậu – mắt sưng thế này thì đi đâu được chứ.
** ** ** ** **
Tuấn kí nốt vào tờ đơn thuốc. Anh làm việc này nhiều đến nỗi đã quá quen rồi. Trong lúc chờ đợi, Anh Thư đứng bên cạnh anh, lẩm nhẩm giai điệu một bài hát xưa đến nỗi cô chẳng nhớ nổi tên.
– Tất cả mọi chuyện đều có vẻ ổn – Tuấn chìa đơn và thuốc cho cô – Chuyện em ở đây cô giáo đã biết rồi nên khỏi lo gì về đơn xin nghỉ học. Nhưng còn ba em. Không cho ông ấy biết liệu có ổn không?
– Anh biết điều đó dù có không ổn cũng phải ổn cơ mà. Em không thể để hai ngươi ấy gặp nhau mà.
– Được rồi.
Tuấn quyết định không hỏi Anh Thư về điều đó nữa. Anh cầm tờ giấy trên tay cô.
– Lần này là xét nghiệm tổng quát đúng không?
Cô gật đầu đầy chán nản.
– Chẳng biết là rút của em bao nhiêu máu rồi. Đã tìm được người thích hợp thì cứ thế mà tiến hành đi, còn bày vẽ…
– Em biết than thở cũng chẳng ích gì mà.
Tuấn mỉm cười, đặt một nụ hôn trên trán cô.
– Chiều nay anh về Vũng Tàu. Sẽ sớm trở lại thôi.
– Sao anh không đi luôn đi? Để em lại một mình như thế.
– Trước đây thì có thể anh sẽ thấy áy náy, nhưng từ khi biết em có “bạn cùng phòng” đáng tin cậy thế thì cực kì yên tâm.
– Ah, hóa ra anh nghe trộm em…
Cô định giơ tay lên đánh, nhưng cô y tá vừa bước ra đã xướng tên.
– Phạm Anh Thư?
– Dạ có – Tuấn trả lời rồi gửi cho Anh Thư một nụ hôn gió trước khi bỏ đi.
– Gặp em sau nhé.
Anh Thư từ phòng xét nghiệm trở về. Cô định ghé vào phòng bệnh thứ 2 ở dãy này, nhưng sau một hồi lưỡng lự trước cửa phòng lại quyết định thôi.
“Rầm”
“Loảng xoảng”
Anh Thư hoảng hốt chạy lại, nhưng hai tay cô chỉ đặt lên cửa mà không đẩy nó để vào.
– Dì có sao không?
– Ổn, ổn cả.
“Loảng xoảng”
Có tiếng lạo xạo, rồi tất cả lại im bặt.
– Chúng ta phải tiến hành phẫu thuật nhanh thôi, con sợ dì không chịu được lâu nữa…
– Không sao đâu Yên – giọng người phụ nữ thì thào khe khẽ – trước sau gì cũng được phẫu thuật.
– Để con đi gặp Anh Thư, dì cứ nằm đây đi.
Yên chuẩn bị bước ra ngoài. Anh Thư lùi lại một bước, chuẩn bị tư thế để có thể lủi ra xa và làm như mình tình cờ đi ngang qua.
– Vì dì, con đừng làm phiền con bé nữa… Nó chịu giúp dì là điều quý nhất rồi, dì không muốn đòi hỏi gì hơn.
– Dì nói gì vậy? Đó là con gái dì mà? Bất cứ đứa con nào cũng cảm thấy đó là trách nhiệm, chứ không phải sự giúp đỡ.
– Nhưng nếu ta là một người mẹ đúng nghĩa thì không nói làm gì… Đằng này, ta nợ nó nhiều hơn là làm được cho nó…
Khoảng không im lặng. Yên chẳng thể phản đối gì, vì cô không phải người trong gia đình.
– Thôi được rồi – chị thở dài – dì nghỉ ngơi đi, con ra ngoài một lát.
Cánh cửa phòng mở ra. Yên ngạc nhiên khi nhận ra Anh Thư đã đứng ở đây từ lúc nào.
– Chị yên tâm, em sẽ nói bác sĩ tiến hành phẫu thuật ngay ngày mai.
** ** ** ** **
Tôi tỉnh dậy lúc 3h chiều trong trạng thái đầu bù tóc rối, mắt lờ đờ và đi đứng loạng choạng. 5ph refresh bản thân, 5ph “chỉnh đốn trang phục”, 5ph phân vân giữa việc đi bộ hay dắt “đống sắt kêu cọt kẹt” – thực ra là cái xe đạp quá đát từ hồi bị Danh đụng trúng – ra ngoài phơi nắng, cuối cùng tôi cũng khóa được cái cửa để ra khỏi nhà.
Cái cảm giác đi bộ một mình giữa phố đông người thật lạc lõng, nhất là khi ai cũng nô nức chuẩn bị cho Giáng sinh sắp tới. Giờ này năm ngoái, tôi đang bận rộn công việc ở shop hoa với những đơn đặt hàng tới tấp. Giờ này cách đây nửa năm, tôi đang than thầm “đến Noel chắc lại một mình như những năm trước” khi thấy bạn bè bắt đầu có đôi có cặp. Giờ này cách đây một tháng, tôi đang mừng thầm khi tìm thấy đối tượng để chia sẻ giáng sinh ấm áp đầu tiên. Và vào lúc này đây, tôi đang chìm trong cái lạnh của cõi lòng, gặm nhấm nỗi cô đơn.
– Quả cầu tuyết này đẹp quá, chọn nhé!
Cô g