Insane
Này nhóc, anh trót thích em rồi

Này nhóc, anh trót thích em rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322245

Bình chọn: 9.00/10/224 lượt.

uần ngố vắn cao qua đầu gối chân đi đất (sợ mang dép cao su ra biển nhỡ ướt thì không có đôi thứ hai) đồ nghề đầy đủ đang hì hụi gắp và nhặt chăm chỉ, thật quyến rũ vô cùng.Đang lao động cật lực, cậu bỗng dừng lại chột dạ. Quái, rõ ràng chỗ này mình đã dọn qua rồi cơ mà, sáng sớm làm gì có rác từ biển đánh vào, mà lại rác mới nữa chứ? Đang phân vân nhìn nghi phạm bí ẩn bằng ánh mắt yêu nghề tha thiết, thì một tiếng ngáp dài cất lên kéo Hoàng Minh Quân về với thực tại. Anh từ từ quay lại và…~***~Chán! Chán quá! Nguyễn Linh Chi nằm phơi bụng ghế nằm, mặc một chiếc áo phông in hình hoa hoét rộng thùng thình và chiếc quần đùi không thể ngắn hơn, cả làn da trắng nõn lộ ra dưới nắng, về mặt nào đó cũng quyến rũ vô cùng. Con nhóc cứ thở hắt ra rồi lại hít sâu vào, lăn bên nọ vật bên kia, vô công rồi nghề hết chỗ chê. Nó biết, biết ngay mà, đến cái vùng này thì chỉ có nằm một chỗ cho người ta ngắm thôi chứ chơi bời gì? Thế là nhờ vào cái sự nhàn hạ ấy, đống bánh trái kẹo sữa chuối táo nho lê ..bla bla mang theo bị con nhóc liên tục đưa vào mồm giải quyết nhanh gọn. Ăn, ăn cho quên sự đời buồn phiền này đi. Chỉ có điều tiểu thư đây từ nhỏ ăn xong vứt ra đến đâu có người đi dọn trong thầm lặng đến đấy nên giờ cũng vô tư mà vứt bừa phứa ra xung quanh.Linh Chi vươn vai giẫy giẫy một hồi rồi thở dài một thượt, tiện tay nhắm chặt mắt mà phi thẳng cái vỏ chuối trên tay đến một tọa độ nào đó. Cái tọa độ đó cao, rất cao đấy…Thấy tiếng bộp một cái, rồi lại có tiếng người khẽ kêu lên, tiểu thư cũng tò mò mở mắt ra xem. Đứng trước mặt nó bây giờ là một Minh Quân dính vỏ chuối trên mặt, với dáng vẻ vô cùng quyến rũ đã miêu tả trước đó. Thấy hắn ta cũng nhìn mình chằm chằm Linh Chi đâm ra nhồn nhột trong lòng. Lần đầu tiên nó thấy style ăn mặc như thế này, quả thật rất tự do, rất phóng khoáng, rất mang phong cách hoang dã đấy ~ =))) Nhưng có mỗi cái vỏ chuối mà chiếu tướng người ta nãy giờ, nghĩ thế nào cũng thấy hắn ta nhỏ mọn, tức khí, nó rất tự nhiên húp soạt một cái hết luôn hộp sữa rồi vứt toẹt ra xa. Thấy hắn trợn tròn mắt nhìn nó lại thấy thú vị vô cùng, phóng thêm một món gì đó nữa theo đường parabol đáp nhẹ xuống đất và hôn qua ngón chân hắn.Về phần Hoàng Minh Quân , thấy đứa nhóc con đã xả rác bừa bãi, cho anh một vỏ chuối thơm lừng vào mặt, lại còn vừa trêu tức anh vừa cười khoái chí thì điên tiết vô cùng, xén chút nữa thì cầm cả bao tải rác choảng một phát vào đầu con nhóc thần kinh này rồi. Nhưng anh vốn là người tự chủ, lại từng trải nhiều năm giang hồ nên tất nhiên không nóng nảy như thế. DAY 1 : GẶP GỠ (2)– Yah! Cô kia!– Hm?– Cuối cùng thì cũng thôi chiêu “câm nín ngắm nhau” nữa rồi à?– Sao cô cứ xả rác bừa bãi thế hả?– Tôi thích_Minh Quân trố mắt. Triệt để thật đấy_Cô xả vào mặt tôi!– Thì hất raCon ranh này…Kiềm chế. Phải kiềm chế. Quân tử phải biết nhẫn nhịn trả thù sau, quyết không được để quân địch khích bác phá hoại tinh thần cách mạng.– Anh tha cho cô lần này. Nếu để anh còn bắt gặp nữa là anh bắt cô đi gắp rác thay anh luôn đấy!Chỉ một câu như thế, Hoàng Minh Quân nghiến chặt răng đi dọn thành quả của Linh Chi tiểu thư rồi lừ lừ đi mất như tàu điện ngầm.Linh Chi thấy thế mất cả hứng, ở đâu ra cái loại người nhẫn nhịn thế nhỉ? Mà nhịn cũng đúng thôi, chỉ là một tên hót rác quèn, đứng trước đại tiểu thư đang trong trang phục vô cùng thiếu vải đây, không đổ cũng lạ. Nghĩ thế con nhóc phủi cát đứng dậy, lon ton chạy theo Minh Quân– Này, hót rác cũng là việc hả?– Lò dò quấy nhiễu, cơ bản là quá thiếu việc để làm, cô không có mắt hay sao còn hỏi.– Yah !– Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, cứ việc mình mình làm.– Chỉ vì ở nhà tôi làm gì có cái chức ấy!_con nhóc chu mỏ cãi lại, làm con người đi bên cạnh nóng hết cả người, không biết vì tức hay lý do gì khác? Mà thôi, cứ cho là tức đi.– Đại tiểu thư, anh đoán suốt ngày cô chỉ ngồi chổng mông lên xem tivi thôi, người ta làm gì xung quanh cô biết được chắc?– Ngồi xem tivi thì có gì là không tốt? Chẳng phải sẽ đỡ phải hít thở, tiết kiệm lượng oxi rất lớn cho môi trường hay sao?!– Đại tiểu thư từ nhỏ có bao giờ bị người ta lên án vì sự vô công rồi nghề của mình đâu cơ chứ.Linh Chi tức quá, đã tò tò bám theo để cùng trò chuyện rồi không coi đó là phúc tám đời thì thôi, tên khố rách áo ôm này còn dám lắm lời với mình sao? Chẳng biết xả giận thế nào, cô tiện chân tung lên một chưởng rõ mạnh như trong phim kiếm hiệp, “vô tình” trúng luôn cái bao tải trên tay Minh Quân. Bao nhiêu lon rỗng vỏ trái cây vân vân và vân vân bắn hết ra ngoài. Cậu câm nín nhìn hết thành quả cách mạng của mình lại nhìn đến đứa tội phạm cũng đang trố mắt nhìn mình. Rồi Linh Chi cười hì hì– Ơ… lỡ chân… Thôi anh dọn lại đi, tôi có việc phải đi…Ở đời có câu, trốn trời không trốn nổi kẻ hót rác (?)Minh Quân mặt lạnh như tiền, tóm cổ con nhóc đang chực tẩu thoát lại, hét rõ to, cả bãi biển nghe thấy. Nhưng trong trường hợp này, tức là ở đây không có ma nào, ta tạm gọi đó là màn thủ thỉ tâm tình.– Cô – ở- lại-dọn-cho-tôi!– Anh điên à? Có biết tôi là ai không? Là Nguyễn Linh Chi! Thiên kim đại tiểu thư ta đâ