
ại phía sau mấy bước suýt ngã, Nam Phong định đỡ lấy cô nhưng bàn tay đưa đến lưng chừng lại quyết định rút về: “Em đi ngủ sớm đi, mai anh sẽ đặt vé máy bay sớm cho em về Đà Nẵng.” Anh nói rồi quay người bước ra cửa và thấy Hạ Anh xách vali đứng trước cửa, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hai người.
“Anh…” Nam Phong sững người đứng nhìn cô.
“Em nhìn thấy cả rồi.” Hạ Anh lạnh lùng nói rồi để vali ở lại mà đi ra khỏi nhà.
“Hạ Anh, em nghe anh giải thích có được không? Anh với cô ấy thực sự không có gì cả. Hạ Anh, em đừng đi có được không?” Nam Phong vừa nói vừa chạy theo Hạ Anh càng bước càng nhanh.
Đi khỏi nhà một đoạn xa cô mới đột ngột dừng chân và quay lại nhìn anh nghiêm mặt nói: “Anh biết em đang nghĩ gì à?”
“Anh với cô ấy không như em nghĩ đâu, em đừng hiểu lầm.”
“Ồ, vậy là em còn bỏ lỡ cảnh hay hơn phía trước hả?”
“Không phải, anh…” Nam Phong chau mặt không biết phải nói sao để Hạ Anh hiểu.
“Em nói là em nhìn thấy cả rồi, mọi chuyện đều nhìn thấy và nghe thấy rồi.” Nam Phong nhất thời không phản ứng kịp với ý của cô, anh ngây người nhìn cô một lúc mới hiểu ra.
“Vậy nên em cố tình chạy ra khỏi nhà để trêu anh?” Anh nhướng mày nhìn cô.
“Em giải thoát cho anh mà anh không cảm ơn em à?” Hạ Anh mỉm cười vui vẻ.
“Nghịch ngợm!” Anh chau mày mắng cô nhưng giọng nói lại dịu dàng yêu chiều.
“Hôm nay chúng ta có thể không về nhà được không?” Cô khẽ thì thầm.
Nam Phong yên lặng một lúc mới nói:”Dù sao cũng rời khỏi nhà rồi, anh đưa em đến một nơi.” Anh mỉm cười và vòng tay ôm cô định đặt lên môi cô một nụ hôn nhưng bị cô nhăn mặt đẩy ra.
“Trước hết phải đưa anh đi thay bộ đồ hai ngày không thay này đã, hôm qua anh không về nhà phải không? Hôi chết đi được!” Tiếng Hạ Anh cười vang cả một góc phố nhỏ, ánh đèn rọi xuống làm bóng hai người cùng nhau bước đi trải dài trên mặt đất tạo cảm giác bình yên lạ lùng.
Thời gian dần dần trôi đi, thoắt cái đã đến Tết. Sau mấy ngày đón Tết ở quê cùng mẹ, Hạ Anh cùng Nam Phong về Đà Nẵng nghỉ Tết. Không khí ở Hà Nội còn lạnh nhưng ở Đà Nẵng lại khá ấm áp. Hạ Anh đứng ở bờ biến ngắm từng đợt sóng dâng trào và nhớ lại nhưng kỉ niệm khi cùng anh ở Đà Nẵng, nhớ mùa hè năm trước cùng anh về đây rồi bị ngã xuống biển suýt chết đuối, nhớ lời tỏ tình của anh trong bệnh viện, nhớ lời hẹn ước bên sóng biển.
“Em đang nghĩ gì mà tập trung vậy?” Nam Phong từ phía sau khoác áo lên cho cô.
Hạ Anh không đáp lại anh mà bâng quơ nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá anh nhỉ? Mới đó mà đã hai năm.”
“Ừ. Nhanh thật, Hạ Anh của anh không phải cô bé ngốc nghếch của ngày hôm qua nữa.” Anh dịu dàng nói.
“Vậy à?” Cô mỉm cười quay lại nhìn anh.
“Ừm.” Anh khẽ gật đầu và dựa cằm lên vai cô.
“Mọi thứ ở đây vẫn không hề thay đổi, vẫn bình yên, tĩnh lặng như vậy.”
“Giống như tình yêu của chúng ta.” Anh nói. Chỉ còn vài tháng nữa, lúc đó anh nhất định sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này.
Hạ Anh nở nụ cười hạnh phúc, nhìn ra bầu trời phía xa nắng đang lên dần. Nhiều năm sau đó khi nhớ lại cảnh tượng này cô vẫn cảm thấy nó là một giấc mơ không có thật. Cô lúc đó như một nàng Lọ Lem may mắn gặp được Hoàng Tử, trải qua bao sóng gió cuối cùng cũng được ở bên nhau. Chỉ tiếc rằng cuộc đời không giống như chuyện cổ tích và cô cũng chẳng có giày thủy tinh, người ta thường nói Hoàng Tử sánh vai cùng Công Chúa, còn Lọ Lem, cô nào phải Công Chúa.
Nam Phong ở trong phòng làm việc cùng ông Huy Phúc nghe tiếng đổ vỡ bên ngoài liền chạy ra xem thấy Hạ Anh cùng bà giúp việc đứng ở đó, bát canh rơi vỡ trên sàn, nước lênh láng trên sàn và bậc cầu thang.
“Có chuyện gì vậy?” Bà Ngọc Mai từ trong phòng Thanh Tâm cũng đi ra hỏi.
“Tôi không cẩn thận va phải cô Hạ Anh làm rơi bát canh từ trên mâm xuống.” Bà giúp việc nói.
“Ầy, thím mau dọn dẹp chỗ này đi không lát nữa có người đi qua trượt ngã đấy.” Bà Ngọc Mai khẽ nhíu mày nói rồi đi vào bên trong.
“Em không sao chứ? Có bỏng ở đâu không?” Nam Phong nhìn Hạ Anh hỏi.
“Em không sao.” Cô khẽ cười. “Anh bận thì làm việc đi, em ở đây giúp thím một chút.”
“Ừ.”
“Xin lỗi cô Hạ Anh.” Đợi mọi người tản đi hết, bà giúp việc mới khẽ nói.
“Cháu không sao ạ, thím đi lấy hót rác đi, cháu ở đây lau sàn nhà cho.” Cô nói.
“Ấy, làm sao tôi để cô làm việc này được, cô cứ để tôi làm được rồi.”
“Cháu đi lấy chổi lau nhà vậy.” Hạ Anh nói rồi đi vào bên trong lấy thùng nước và chổi lau nhà.
Hạ Anh đang lau nhà, thấy có người bước ra cầu thang, cô không ngẩng lên mà nói: “Cẩn thận kẻo ngã, chỗ này ướt lắm.”
Lúc cô ngẩng lên nhìn, chỉ kịp thấy Thanh Tâm đẩy mình một cái rồi cả hai lăn xuống bậc cầu thang.
“Á…!”
Hạ Anh ngã xuống, cả người ê ẩm, đầu bị đập vào làn can một cái đau điếng. Khi cô chưa định thần lại thì cả nhà đã chạy đến xung quanh.
“Em có sao không?” Nam Phong lo lắng chạy đến hỏi cô.
“Em không sao.” Hạ Anh nhăn mặt xoa lên trán.
“A, đau bụng quá!”
Nghe giọng Thanh Tâm đau đớn kêu lên, lúc đó cô mới nhớ lúc cô ngã, hình như còn có cả Thanh Tâm, cô nghe vậy liền nhịn đau đứng dậy đi ra chỗ Thanh Tâm: “Chị có sao không?”
“Cô còn hỏi ư? Hạ Anh,