XtGem Forum catalog
Mãi là quản gia của em

Mãi là quản gia của em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323193

Bình chọn: 8.5.00/10/319 lượt.

y cậu nghĩ tôi có thể khỏi bệnh không? ”

Will đương nhiên là hiểu rõ nhưng cậu ta vẫn không cách nào tiêu hóa sự thật này ngay được. Năm phút sau, cậu mới có thể hít thở đều đặn. Sắc mặt trầm xuống

” Tôi… tại sao cô lại… khổ vậy? ”

Cô nở một nụ cười tự giễu, dáng vẻ bất cần đời

” Ừ… Trước đây, tôi có nói số phận bản thân mình thật bất hạnh…cũng chẳng phải là nói suôn. ”

Cắn răng, cậu tiếp tục hỏi

” Vậy cô gọi tôi đến đây chẳc không chỉ là để diễn kịch thôi chứ? ”

” Đúng! Tôi còn muốn nhờ cậu một chuyện quan trọng nữa. ”

Will ngã người xuống sofa, lấy tay xoa hai huyệt thái đương

” Ôi cái đầu của tôi! … Coi như … tôi giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Việc gì cô nói đi tôi đáp ứng. ”

Mặt cô dãn ra đôi chút hiện lên một tia vui vẻ

” Tôi… đến khi nào chưa trả được thù cho cha mẹ thì chết cũng không nhắm mắt. Mấy năm qua… cuối cùng tôi cũng tìm được nơi cư ngụ của kẻ chủ mưu. Tôi hi vọng cậu giúp tôi… ít ra cũng phải có người truyền lời cuối đời tôi cho Shiki… ”

” T…tôi sẽ cố…. Cô nghỉ ngơi đi… tôi về Vam Quốc giải quyết chút việc trước… ”

” Ừ… ”

Cậu ta biến mất. Còn cô đi về phòng ngủ… Tủ áo quần của cô chỉ toàn là màu đen, duy chỉ có hai bộ váy màu tím đậm. Mặc một chiếc váy liền đen tuyền cổ kín, tay áo cổ điển. Ngồi xuống bàn trang điểm để soi gương. Cô là người không chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Việc soi gương là vô cùng hiếm… Bây giờ, cô mới ngắm nhìn kĩ bản thân mình

” Người con gái đáng lẽ phải chuẩn bị thật tốt về ngoại hình, khuôn mặt mình trước người con trai đặc biệt. Lúc trước kia không bao giờ trang điểm cho khuôn mặt xấu xí này dễ nhìn hơn… để anh ngắm nhìn lâu hơn một chút. Ít ra…bây giờ… trước ngày ra đi cũng nên đẹp hơn thường ngày… ”

Lần đầu tiên cô tự trang điểm. Nhẹ nhàng, tự nhiên… Buộc tóc lệch, cài bông hoa hồng đen lên tóc… Cô cầm một cây nến trắng được thắp sáng lên. Bước đi ra vườn sau…

Bên dưới tán cây anh đào cổ thụ có một chiếc đàn piano thật đẹp. Cô đã mua nó… dành cho hắn… Trên phím đàn là một bó hồng khô với vài tờ giấy cũ kĩ. Chính là bó hoa màu tím hắn tặng cô. Hoa nở rồi cũng sẽ tàn… Cô phơi khô bó hoa là muốn lưu giữ lại kĩ niệm đẹp đẽ đó. Hắn không phải loại người miệng nói ngọt, hứa hẹn đủ điều… Cũng không tặng cô trang sức quý giá như người khác. Thứ hắn tặng cô là ba lá thư… xem như là thư tình, một bó hoa và quan trọng hơn là tình yêu lớn lao đó. Như thế với cô đã quá đủ rồi. Đặt cặp kính cô mua định tặng hắn ở Vam Quốc lên phím đàn bên cạnh bó hoa.

” Thời gian không thể làm lành vết thương trong tim… chỉ có thể một phần nào đó của một khoảng thời gian làm vết thương đó thôi đau thôi rỉ máu. Kỷ vật là thứ lưu giữ lại để nhớ tới một người. Người phải sống tiếp với vết thương thì không nên thấy kỷ vật rồi nhớ nhung… Em là người phải chết như vậy có thể đến thế giới khác với những thứ quan trọng này… ”

Thả cây nến lên chiếc đàn, ngọn lửa dần dần bùng lên mạnh mẽ. Cô biết hắn vốn không có gì để trân trọng ở Vam Quốc. Nhưng khi quen cô… có lẽ những vật như vậy sẽ là thứ đánh dấu tình yêu của bọn họ. Khi cháy rụi đi sẽ là cát bụi…không còn nữa. Chỉ cầu mong ở cõi chết… khi cô đến đó sẽ nhận được.

Nhìn những vật đó dần cháy rụi, cõi lòng cô cũng vỡ nát. Cây hoa anh đào…cô muốn đốt luôn nó! Ước nguyện ngu ngốc lúc trước sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật… Nơi đây chất chứa quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều ngọt ngào…. quá nhiều hạnh phúc.

Vì sao? Cớ gì lại rung động trước hắn? Biết trước hậu quả sao vẫn yêu? Tại vì lý do quái quỷ nào lại đẩy bản thân vào ngõ cụt như vậy?

Yêu là bán đi một nửa linh hồn

Đồng thời cũng chết đi một nửa trái tim…

Trớ trêu!? Rõ trớ trêu mà!

Lừa gạt hắn, nhìn hắn đau đớn,

Nửa trái tim còn lại đã chết đi…

Đốt rụi không gian này,

Một nửa linh hồn kia cũng biến mất…

Thứ còn lại là chẳng còn gì cả! Hư vô… Dường như chẳng còn lại gì minh chứng cho sự tồn tại của cô. Thế giới này thật buồn… Nghĩ nhiều thì chỉ cảm thấy một nỗi buồn lớn từ bản thân và mọi người mà thôi. Khi con người sinh ra đều được ban cho tình yêu cuộc sống. Bị dồn vào trường hợp tệ hại, con người sẽ cầu sinh được sống! Đối với cô lại khác, cô sinh ra với quá nhiều nỗi buồn. Khi biết mình sẽ chết, cô đã rất sợ! Thời gian vừa qua, sau khi suy nghĩ kĩ cô nhận ra được sống là điều tuyệt vời nhất. Nhưng có sinh ắt có tử, đó là lẽ thường. Không ai có thể trốn chạy cái chết và cũng chẳng có ai