Duck hunt
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326411

Bình chọn: 7.00/10/641 lượt.

i thanh âm trầm thấp của hắn: “Nàng ta là biểu tỷ của nàng, nàng ngay đến tỷ tỷ còn chưa thèm gọi, lại có thể gọi biểu tỷ phủ?”

Ta chỉ cảm thấy tức giận đến độ lồng ngực khó chịu, quay đầu phẫn nộ nhìn hắn, cao giọng hỏi: “Thanh Loan vô tri, muốn thỉnh giáo Thái tử điện hạ, không gọi Biểu tỷ phu thì gọi là gì?”

Hắn thế nhưng lại bình thản như thể không hề thấy ta tức giận, chậm rãi nói: “Nàng ta đối với nàng không tốt? Cho nên nàng ngay một tiếng tỷ tỷ cũng không thèm gọi? Ta sớm đã nhận ra điều này. Thủ lĩnh Điểu tộc chỉ có một vị nữ nhi này, nuông chiều thái quá, trở nên kiêu ngạo, bắt nạt một nữ nhi cô độc như nàng cũng là điều cực kỳ bình thường. Huống hồ nàng ngày thường lại thông minh lanh lợi thế này.”

Ta chỉ cảm thấy cả người run run. Tên thái tử điện hạ này thật sự đáng sợ? Vì ở quá lâu với đám văn thần thiên giới, lời nói ra cũng khiến người cảm thấy hắn chính là vì ngươi mà lo lắng suy nghĩ. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, người buồn ta buồn, người đau ta đau. Sao lại không khiến người động lòng?

Nhưng thông minh lanh lợi, là ta sao?

Hắn bị tiên pháp dán hồ hai mắt hay sao vậy?

Ta siết chặt nắm đấm, gom hết sức lực toàn thân mới có thể kháng cự lại lời nói ngọt ngào ấm áp thế này, đặt mình vào vị trí người khác mà lo lắng, có vẻ như là thật tâm vì ta mà suy nghĩ, thương hại ta bơ vơ khổ sở. Đây là sự ngọt ngào ấm áp mà trước giờ ta chưa từng cảm nhận được, vươn tay ra cơ hồ có thể có được hạnh phúc lớn lao khiến ta rùng mình run rẩy.

Thế nhưng, ta biết rõ lòng người khó đoán, đã thấy qua tình người ấm lạnh, biết lời nói ngọt ngào chẳng qua chính là lưỡi dao tẩm thứ chất độc ngọt ngào, nếu như ta không thể tỉnh táo hiểu rõ tình cảnh trước mắt của mình, nhất định có thể bị lưỡi dao này hạ sát, xương cốt không còn.

Từ sau khi biết được ta chính là nữ nhi của Tu La Vương, ta liền nhớ mãi không quên việc này. Tu La tộc không thể mang tới cho ta vinh quang, cũng không có biện pháp ở trên Thiên giới bảo vệ che chở cho ta, dưới làn nước tĩnh lặng yên bình đều là đá ngầm ác ngư hung mãnh, chỉ có cẩn thận đề phòng, thận trọng từng chút một, mới có thể thoát khỏi Cửu Trùng Thiên.

Thiên tộc cùng Tu La bộ tộc đánh nhau mấy vạn năm, ân oán hai bên mấy đời chồng chất nối tiếp nhau, coi như có đổ hết máu trên người ta cũng không thể đem ân oán này gột rửa sạch sẽ, Thiên tộc thái tử cao ngạo, thủ lĩnh thiên tộc tương lai, há có thể bị một con chim loan nho nhỏ tầm thường như ta hấp dẫn?

Ta rũ mí mắt, che đi sóng to gió lớn trong lòng, cúi người dịu dàng nói: “Thỉnh Thái tử điện hạ thứ tội, Thanh Loan đã quá phận. Đều là vì hôm nay lần đầu thấy Đan Chu Công chúa, gợi lại những chuyện thương tâm ngày trước, vẫn xin Thái tử điện hạ lượng thứ .”

Hắn tiến lên một bước, ta khẽ lùi ra sau một bước, nói: “Sắc trời đã muộn, Điện hạ ngày mai công vụ bận rộn, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút. Thanh Loan xin cáo lui.” Không đợi hắn lên tiếng, ta đã rảo bước mà đi. Lưu Niên vẫn canh giữ ở cửa từ sớm đã không thấy bóng dáng. Chúng tiên đồng hầu hạ thân cận này đều quen với việc nhìn sắc mặt, chung quy sẽ vào thời điểm thích hợp mà xuất hiện, thời điểm thỏa đáng mà biến mất, ta không thể có được khả năng đó.

Ta rảo bước mà đi, trong lòng như có một ngọn lửa nóng, đốt cháy dữ dội, tâm trạng phẫn uất không có nơi phát tiết. Cuối cùng niệm một câu quyết đơn giản, hóa thành một con muỗi bay ra khỏi Hoa Thanh Cung, ở trong Ngự Hoa viên của Thiên đế mò mẫm mà đi, vạt áo bay bay trong gió, đêm khuya sương nặng, phảng phất mùi hương của một loài hoa không rõ tên, chuyện ngày hôm nay, tựa hồ đem tất cả tương lai quá khứ đều gợi ra hết. Nếu bị Đan Chu biết được, nàng nhất định sẽ cười nhạo ta không biết tự lượng sức, lại dám cùng nàng tranh giành vị trí Thiên hậu nương nương. Đến lúc đó Thiên đế nổi trận lôi đình, ta cố gắng duy trì mạng sống, chỉ đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, Thái tử cùng Thái tử phi thành thân, vẫn là người một nhà thân thân thiết thiết.

Ta chẳng qua vì lời đồn đãi về mẫu thân mà an ổn gánh lên mình tội trạng, lại thay chúng thần tiên khắp bát hoang tứ hải tìm một lý do chính đáng mà khinh bỉ ta cùng mẫu thân.

Ta hướng về phía một thân cây không rõ tên gọi là gì u uẩn thở dài một tiếng, đêm trăng yên ắng tĩnh lặng thế này, tâm tình kích động trước đó dần dần lắng xuống. Tựa như thủy triều nơi đại dương, chỉ lưu lại những khe rãnh trên các bờ đá xấu xí, ngay đến bản thân ta cũng không thể nhìn thẳng vào mình. Vươn tay ra, vô ý sờ sờ một nhánh cây thô ráp, nhẹ giọng nói: “Ta sao lại muốn cùng nàng tranh giành vị trí đó?”

Thái tử điện hạ chẳng qua là nhất thời ham thích của lạ, tính tình Đan Chu lại không thuộc dạng khiến người ưa thích, hôm nay mới gặp mặt đã động chạm hắn, hắn nếu như có ý hối hận về hôn sự này cũng là có nguyên do. Nhưng vô luận như thế nào, Thiên hậu nương nương tương lai – vòng nguyệt quế này dù gì đi nữa cũng sẽ không rơi trên đầu ta.

Ta từ từ ngồi xuống, bỗng dưng nghe thấy trong đêm đen tĩnh lặng có một tiếng thở dài, vô cùng thê lương. Ta nghi ngờ tai mình nghe lầm, hoặc