
g giữa không trung, chỉ hận không thể lập tức hóa thành cái gì đấy mà chạy đi mới tốt. Nhưng khổ nỗi nửa người đều dựa vào trên thân cây, hai tay lại vén một nhánh cây, nếu muốn rời đi tất nhiên sẽ gây ra âm thanh, tới lúc đó sợ là sắc mặt mọi người sẽ không tốt cho lắm.
Tính tình Đan Chu ta hiểu rõ, nàng ra vẻ nhỏ bé thế này kỳ thực là lấy lùi làm tiến, nếu như để nàng biết ta đang ở trên đỉnh đầu nàng xem náo nhiệt, tương lai sợ là sẽ phải nếm mùi đau khổ. Ta làm ra biểu tình thỉnh cầu, hướng về phía Lăng Xương thái tử ra sức nháy mắt, hắn chậm rãi hớp một ngụm trà, mới nói: “Tiểu nha đầu,” Tay ta thiếu điều mềm nhũn rớt khỏi chạc cây, đã nghe hắn tiếp lời: “So với nàng nhỏ hơn mấy ngàn tuổi, không cần phải gọi nàng ấy đến, tránh để nàng ấy nghe được mà đắc ý.” Nói rồi ra sức hướng về phía ta nháy nháy mắt, trong mắt toàn bộ là ý cười, ta như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, tặng cho hắn một gương mặt tươi cười rạng rỡ, hắn ngược lại kinh ngạc một lúc, mới nói tiếp: “Lại nói tiểu nha đầu này ngày thường xong việc, cũng không biết đi chơi nơi nào. Mấy ngày trước còn đi tới bên Thiên hà đùa nghịch, nhất thời thế này sẽ không thể tìm được nàng ấy.”
Ta nhướng mày với hắn, thì ra việc ta với Chu Tước Thần Quân đi tới thiên hà hắn cũng biết, đúng là thần thông quảng đại nha.
Hắn thu lại ý cười, lành lạnh nhìn ta, ôn nhu nói: “Công chúa đường xá xa xôi, ta thấy thân thể nàng có chút suy nhược, chi bằng hôm nay về nghỉ ngơi trước, hôm khác Lăng Xương lại bồi công chúa du ngoạn khắp nơi, ý công chúa thế nào?”
Giọng điệu Đan Chu có chút mất mát, cúi đầu đáp: “Mọi chuyện xin nghe theo ý Điện hạ.” Liền đứng dậy cùng hắn rời đi.
Chương 29: Khẽ Mất Đóa Tình Hoa
Ta nhận một nhân tình to lớn của Thái tử điện hạ, ở trên chạc cây hoa lại thỏa mãn đánh một giấc, đến khi mắt mũi kèm nhèm trở về tiền điện thì bầu trời cũng đã có nhiều ánh sao thưa, mảnh trăng lưỡi liềm khẽ cong cong.
Tiểu tiên đồng vẫn theo hầu hạ bên người Thái tử điện hạ Lưu Niên hướng về phía ta hoa chân múa tay, biểu tình cực kỳ giống với ta hôm nay lúc ở trên chạc cây. Ta nặng nề lết qua từng bước, hắn cơ hồ buồn bực muốn giậm chân, đợi đến lúc ta đi qua, áp vào tai ta khe khẽ nói: “Hôm nay tâm trạng của Điện hạ không tốt, ngươi vẫn là ít gây rối đi.”
Tâm trạng không tốt thì liên quan gì đến ta?
Ta đương muốn phản bác, đã nghe thấy người trong điện cất tiếng: “Thanh Loan phải không? Vào đi.”
Lưu Niên đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, như thể không tin nổi Thái tử điện hạ sẽ tiếp kiến ta. Ta hướng hắn bày ra nụ cười đắc ý, lại nhắm hai mắt lại, ý chỉ hắn hôm nay mắt mũi vụng về. Hắn hung hăng liếc ta một cái, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, thay ta mở cửa.
Ta ở Hoa Thanh Cung hai trăm năm, với tiên nga tiên đồng trong cung cực kỳ thân thuộc. Bọn họ không biết thân thế của ta, chỉ biết ta chính là do Thái tử điện hạ và Đồng Sa điện hạ đưa về, nên đối với ta cũng có vài phần khách khí.
Cùng người khác ở chung, chẳng qua chính là anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, không bị chuyện xưa vướng víu, mấy phương diện này ta cũng có thể làm y hình y dạng, cùng với các tiên nga tiên đồng sống chung rất tốt.
Trong điện ánh nến lay động, dưới đèn giai nhân như ngọc, đang cầm một quyển sách, ngồi đến ngây ngẩn. Thấy ta tiến vào, đôi mắt cũng chưa hề động, nói: “Nàng chính là vừa mới tỉnh ngủ?”
Ta cười hì hì nói: “Có Thái tử điện hạ che chở, giấc ngủ này quả thật rất ngon. Thanh Loan trễ thế này tiến đến quấy rầy Thái tử điện hạ, là để đa tạ điện hạ hôm nay đã ở trước mặt Đan Chu công chúa thay Thanh Loan che giấu.”
Hắn quay đầu lại, chỉ dán mắt nhìn ta chăm chú một hồi, lẩm bẩm: “Vì sao nàng không phải là…” Ta loáng thoáng nghe được hai câu, lại thấy ánh mắt của hắn cũng đem ta trên dưới đánh giá một phen, cẩn thận nói: “Trên người Thanh Loan có chỗ nào không ổn sao?”
Hắn khe khẽ “A” lên một tiếng, như vừa tỉnh mộng, nhếch nụ cười thật nhẹ, nói: “Ta cũng thấy trên người nàng thật sự có chút không thỏa đáng.”
Ta sờ sờ dây cột tóc trên đầu, vẫn đang buộc rất gọn gàng cẩn thận. Từ trước đến giờ ta không biết bới kiểu tóc đẹp, cũng chẳng có ai dạy ta bới, liền “vô sư tự thông” dùng lông vũ hóa thành một sợi dây, buộc tóc lên. Vạn năm qua, mái tóc không người chăm chút vẫn rất ngay ngắn mềm mại, được ta buộc thành một túm sau đầu, tùy ý thả xuống.
Lại nói, trên người ta đang mặc chính là cung trang, màu sắc nhu hòa mềm mại, trên đầu tóc buộc lại bằng sợi dây, trông có chút dở dở ương ương. Nhưng nếu để ta nói đầu tóc và cung trang không hợp, ngày mai Thái tử điện hạ lại hạ lệnh muốn ta kết hợp hai thứ, vậy có gì tốt đâu?
Ta cẩn thận sờ sờ cung trang màu trắng nhạt trên người, lại cười nói: “Cung trang này đẹp thì đẹp thật…Rất hợp để các tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng trong cung mặc.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, “Ừ” một tiếng, cũng không nói tiếp. Ta kéo căng da mặt nói: “Nhưng Thanh Loan…Trước giờ chính là một nha đầu hoang dã, mặc màu sắc tươi tắn thế này có chút không quen. Dù là đã mặc hai trăm năm,