
quét dọn thô kệch, cũng muốn leo vào trong cung? Đừng tưởng là chiếm được Tín Phương Viện to lớn này là đã thật sự trở thành Trắc Phi Nương Nương rồi.”
Ta nhắm mắt lại, hai tai ù ù léo nhéo, giống như khi nhỏ bị một đám tiểu đồng công kích, từng câu từng câu đều đâm vào trong lòng. Thế nhưng ta sớm đã không còn dáng vẻ trẻ thơ, cũng sớm học được cách trầm mặc im lặng chứ không phải là tranh cãi lớn tiếng. Có nhiều khi, tranh cãi bất quá lại càng tăng thêm vết thương, hoàn toàn không có tác dụng, còn không bằng trầm mặc im lặng lại hay hơn.
Những mong người khác hiểu được mình, thật khó.
Ta rõ ràng hoàn toàn không có ý đó, nhưng trong mắt Đồng Sa điện hạ, liền thành ra giả vờ giả vịt, hoặc giả, hắn từ miệng Lưu Niên nghe được tin tức gì đó, cho nên mới tiến đến mắng ta? Bình thường ta cùng hắn đối đầu gay gắt, đấy là do ta biết rõ đó chẳng qua là chút náo loạn ầm ĩ nho nhỏ, cũng chẳng gây ra tổn hại gì, cho nên mới có gan miệng mồm nanh nọc. Nhưng sự việc hôm nay can hệ trọng đại, nếu nảy sinh chuyện gì sẽ dễ dàng gán cho ta một cái tội danh, cho dù ta có kêu gào đến rách cuống họng, e là cũng chẳng có ai bảo bọc che chở.
Hắn huyên thuyên suốt nửa ngày vẫn không thấy ta đáp trả, cũng cảm thấy kỳ quái, tiến lên một bước kéo cánh tay trái của ta, có ý muốn kéo ta qua, nhưng lại bất ngờ buông tay, “A” lên một tiếng, lại nhanh chóng duỗi tay ra, trời đất chứng giám, chính là ta bị quăng nằm sấp trên giường mây, mũi miệng đang bị ngộp trong lớp chăn mây, lúc suýt chút nữa thì thở không được, cuối cùng hắn đã lật người ta lại.
Ta cố hết sức mở mắt, người trước mặt trông không nghiêm khắc lắm, vẻ mặt giống như khó mà tin được, cánh tay lạnh lẽo sờ sờ trán ta, do có được cảm giác mát lạnh thoải mái không ngờ tới được, ta nhịn nhìn theo bàn tay đang chạm trên trán ta, thoải mái thở ra.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, rụt tay quay đầu đi ra. Bất quá nửa canh giờ sao, Dược Quân bị hắn túm áo kéo tới. Vị Đồng Sa điện hạ này trước giờ ương ngạnh, đến giờ chưa từng biết tôn trọng, ngoại trừ y phục của Thiên Đế Thiên Hậu cùng Thái tử điện hạ hắn không có gan kéo lấy thì văn quan võ thần trên Cửu Trùng Thiên, bảy tám phần mười đều bị hắn túm áo. Ta thấy Dược Quân tránh tránh tay hắn, có chút không cam tâm tình nguyện mỉm cười ngại ngùng nhìn hắn. Thần tiên mặc dù không phải phàm nhân ăn ngũ cốc, nảy sinh trăm thứ bệnh. Nhưng một tiên thai như ta, nếu như nguyên thân sinh bệnh, cũng là chuyện lớn, khó có khả năng xảy ra.
Dược Quân nhìn ta nửa ngày, chỉ đưa ra một kết luận: Kinh hoảng quá độ.
–Y thuật ông ta cũng có chút bài bản.
Đồng Sa điện hạ cho là việc y chỉ trích lúc tiến vào đã dọa ta sợ, thấp giọng lầu bầu: “Ngày thường thấy lá gan lớn lắm, chỉ có một vạn năm tu vi mà dám liều mạng cùng ác thú Áp Dữ, cũng chẳng đem bổn điện hạ đặt vào trong mắt, lại có thể bị mấy câu nói dọa đến sinh bệnh, khó tin a?”
Cũng không biết Dược Quân từ khi sinh ra đã là một lão già cố chấp hay bị Đồng Sa điện hạ nắm áo, trong lòng oán giận, nghe thấy mấy lời này của hắn vẫn kiên quyết không mở miệng, lời lẽ chuẩn xác, nói ta là bị kinh hãi mà sinh bệnh. Lại lấy ra mấy viên Định Thần tán nồng mùi đan được, đặt ở đầu giường.
Đồng Sa điện hạ tiễn Dược Quân rời đi, quay trở lại quan sát ta một lúc, mở miệng liền nói: “Ngươi đừng cho rằng không muốn quét dọn nằm ỳ trên giường liền có thể lười biếng…”Lại dường như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cuối cùng ngậm miệng, không còn lải nhải. Giúp ta ngồi dậy, dùng nước ấm uống thuốc, rồi đỡ ta nằm xuống, bất quá nửa khắc, ta đã mơ mơ màng màng ngủ.
Trong lúc mê man, chỉ nghe được Thái tử điện hạ nói: “Dược Quân nói bị kinh hãi?”
Đồng Sa điện hạ dường như cực kỳ hối hận nói: “Ca ca, đều là đệ lắm chuyện, dọa nha đầu này mấy câu, đệ đâu có biết nàng ta ngày thường giương nanh múa vuốt, thế nhưng lại bị dọa sợ?”
Thái tử điện hạ thở dài một tiếng, trên trán ta liền có một bàn tay lạnh lẽo áp vào, cực kỳ thoải mái, ta ở trong mơ cũng không nhịn được rụt người một chút, biết rõ bàn tay này là của Thái tử điện hạ, ta cần phải gắng sức né tránh mới là điều đúng đắn. Nhưng trán nóng hầm hập, nhất thời nhận được sự vỗ về mát lạnh, như thể uống rượu độc giải khát, hiểu rõ tạm thời chỉ là tạm thời mà thôi. Thêm nữa trong lúc mơ màng, trong lòng ta lo sợ, mấy lần gắng sức muốn mở to mắt nhưng đều không được, càng khẳng định đây là trong mơ, bởi vậy thả lòng tinh thần mặc kệ hắn.
Bên tai chỉ nghe thấy thanh âm tự giễu trầm thấp của Thái tử điện hạ: “Ta cũng không biết nha đầu này lại bị dọa sợ. Mọi khi nhìn thấy, nàng giống như một con khỉ hoang dã.”
Đồng Sa điện hạ kinh ngạc: “Ca ca, lẽ nào bệnh của nha đầu này là huynh dọa phát sợ?”
Ta chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp, từ từ càng lúc càng xa, trong đầu chỉ có một tia khinh thường rõ rệt: sớm nghe nói Thiên đế hiện giờ khi còn là Thái tử cực kỳ phong lưu, tính cách sẽ di truyền, thượng đã không chính, lẽ nào vẫn hi vọng hạ không bại hoại? Chẳng qua là nhất thời nổi ý trêu ghẹo, há có thể dọa ta phát bệnh?
Ngày dài nặng nề.
Qua hai ngày, ta dần dần k