
hỏe lại, nghe mấy bà lão quét dọn trong viện nói, Thái tử điện hạ hai ngày nay cực kỳ bận rộn, cả ngày đều bồi Đan Chu Thái tử phi nương nương đi dạo khắp nơi, cơ hồ đem Cửu Trùng Thiên dạo hết một lần. Chúng tiên tử tiên nga trên Cửu Trùng Thiên thừa dịp chạy đến nội điện Thái tử phi nương nương cư ngụ tạm thời, biến nơi này chật chội đến độ giọt nước cũng không lọt, người người như nêm, thiếu điều làm cho Thái tử phi nương nương mệt đến sinh bệnh, hôm nay vừa vặn đóng cửa từ chối tiếp khách.
Trong lòng ta cười trộm, lời của Chu Tước Thần Quân một chút cũng không sai, nếu không phải hiện tại dì và biểu tỷ Đan Chu đang ở đây, ta thật muốn cố gắng tránh đi, nhất định sẽ đi Chu La Điện lén lút tìm hai vò rượu cho người uống.
Tâm tình này nghĩ đến khoái trá, chỉnh sửa y phục cột lại đầu tóc bước ra cửa phòng, xách cây chổi trong góc thành thành thực thực đi quét dọn.
Ngoài cửa hai bà lão quét dọn đang đứng, hai ngày này phục mệnh chiếu cố ta, đã cực kỳ thân thiết với ta, thấy ta xách chổi, cuống quýt chạy đến giằng lấy: “Cô nương vẫn chưa khỏe, cũng cần phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể ngồi dậy, cầm chổi làm gì?”
Ta giữ chổi không buông, cười nói: “Bà bà nói vậy là thế nào? Tiểu tiên chẳng qua là một tiên nga quét dọn, làm việc này chính là đúng với bổn phận, bà bà ngược lại nhất kinh nhất động là sao? Bê trễ công việc hai ngày, cũng không biết vị tỷ tỷ nào giúp ta quét dọn, Thanh Loan thật phải đến lúc đảm nhận lại công việc rồi.”
Hai người mắt thấy khó lòng khuyên giải, cũng đành để ta đi.
Ta thấy trên đỉnh đầu thái dương rực rỡ, lúc này đi quét dọn tiền điện, quả thật không khôn ngoan, đành phải đi về hướng hậu viện. Hoa Thanh Cung mặc dù không hoa lệ như hậu hoa viên của Thiên đế, nhưng vẫn được coi là có nét chấm phá riêng, trăm hoa đua nở, cây cây cỏ cỏ ngát hương, hai ngày không quét dọn, hẳn đã hoa rơi đầy sân.
Ta quét dọn đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa vặn đến bên dưới chạc cây ngày trước nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy mấy tiếng phịch phịch, rất có tiết tấu, trên đất đã rơi đầy vỏ quả thông, trong viện trước giờ chỉ có chim tước cùng ta bầu bạn, chưa từng xuất hiện động vật nhỏ ăn quả thông? Ta chống cây chổi ngước đầu lên, lại thấy Đồng Sa điện hạ đang nghiêng người tựa vào thân cây, nhãn thần trong suốt long lanh, trên gương mặt ngọc mài, tất thảy đều là ý cười xấu xa, trên đất rơi dày đặc một lớp vỏ quả thông.
Mấy ngày nay đầu óc ta rất mệt mỏi, chỉ muốn hoàn thành công việc cho xong, lại sợ nhất thời dọa hắn không được, cúi người hành lễ cực kỳ đúng chuẩn cung quy, giọng điệu khiêm tốn nói: “Tiểu tiên Thanh Loan bái kiến nhị điện hạ. Nhị điện hạ có nhã hứng, Thanh Loan không biết, đã quét đi nhã hứng của Nhị điện hạ, thỉnh Nhị điện hạ trách phạt!”
Hắn trước giờ phiền nhất ba thứ lễ tắc này, phất phất tay theo thói quen, nói: “Lui đi lui đi!”
Ta xách chổi từng bước từng bước lủi mất, nghe thấy phía sau gấp rút nói: “Quay lại quay lại.”
Nếu có thể quay lại mới lạ.
Chỉ coi như gió nhẹ thổi qua tai, ta một mực chạy về phía trước, sau lưng âm thanh bước chân bịch bịch, tên hoàng tử không có mặt mũi thể diện này thế nhưng lại đuổi theo. Bụi hoa trước mặt rậm rạp, ta vừa chui vào, đập vào mắt chính là một kiện Ngũ thải vũ y lộng lẫy vô cùng, cùng với cổ tay áo tầng tầng lớp lớp chính là một kiện ngọc sắc cẩm sam*, trong lòng ta cực kỳ hối hận, đụng phải hai người này chi bằng rơi vào tay Đồng Sa điện hạ còn hơn, hắn cũng chẳng thể làm gì được ta, cùng lắm là mắng vài câu rồi thôi.
*áo choàng gấm màu lam nhạt
Trong khoảnh khắc ngây người, sau lưng bị một người nặng nề đụng trúng, ta nhất thời bổ về phía trước, thẳng tắp ngã vào trong ngực Lăng Xương thái tử, người khoác Ngũ thải vũ y bên cạnh chính là Thái tử phi nương nương tương lai, Điểu tộc Đan Chu công chúa.
Kẻ gây chuyện Đồng Sa điện hạ vẫn khăng khăng la lối gào lên: “Tiểu ngốc điểu, ngươi còn chạy đi đâu? Cuối cùng bị ta bắt được rồi a?” Một tay kéo ta từ trong ngực Thái tử điện hạ ra, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt, sắc mặt hắn có chút lúng túng, nhưng lại không thể tự trách mắng mình, đành túm lấy cổ áo ta oán giận nói: “Muốn ngươi đừng chạy đừng chạy, nhất định không nghe. Nhìn đi nhìn đi, đụng hư chuyện tốt của ca ca rồi a?”
Ta bị hắn túm chặt đến độ có chút thở không nổi, nhưng vẫn nhịn không được cười “khì khì” một tiếng. Lời này của hắn, như thể Thái tử điện hạ với Đan Chu đang ở đây yêu đương vụng trộm vậy.
Đan Chu trước giờ vẫn mục vô hạ trần, việc này có lẽ đã khiến ngọc dung hàm giận, đem ta trên dưới đánh giá, mỉa mai nói: “Ta tưởng là ai chứ? “
Đồng Sa điện hạ nghe thấy ta cười, oán giận nói: “Tiểu ngốc điểu, còn chưa biết sai sao?” Tay túm cổ áo ta thế nhưng đã nới lỏng.
Ta sửa sang lại y phục mặt mày, cúi người thật sâu hành lễ: “Cung nga quét dọn Hoa Thanh Cung Thanh Loan bái kiến công chúa điện hạ.”
Nàng ta “Chậc chậc” thở dài hai tiếng, cũng không kêu ta đứng dậy, mỉa mai nói: “Từ nhỏ ta đã nói, tương lai ngươi bất quá là một nha đầu quét dọn. Nhưng ngươi khăng khăng không chịu an phận, ở núi đan huyệt làm a đầu