
uyện, những lời này trước giờ cũng chưa bao giờ thốt lên. Hôm ngay nghĩ lại, thật may mắn khi xưa chưa từng nói lời độc địa với Đan Chu, nếu như nói ra lời này, chẳng phải chính là làm trò cười sao?
Ta nghiêng ngả lảo đảo xuống núi, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảm giác giống như gần đây bản thân gặp được một việc cực kỳ đáng mừng, đang lúc âm thầm vui sướng hạnh phúc, lại được bảo rằng là ta đã trộm đồ của người khác, người mất trộm chẳng phải ai, chính là người ta trước giờ khinh thường – Đan Chu.
Ta bước thấp bước cao từ đỉnh Phượng Dực Nhai đi xuống, ngay cả đằng vân giá vũ cũng quên mất, từng bước từng bước lần mò về Phượng Tê Cung, bấy giờ cũng đã quá nửa đêm. Mò mẫm vào trong điện, lại nhìn thấy một ngọn đèn âm u, dì nghiêm mặt ngồi trên giường của ta. Ta vừa xót xa vừa thương cho bản thân, vui sướng trước kia giờ cảm thấy thực nực cười, lại chưa từng cung kính như ngày xưa, chỉ hiền lành ngồi trước mặt dì.
Hôm nay dì không nghiêm khắc như trước đây, chỉ hỏi ta: “Quá nửa đêm thế này con còn đi đâu?”
Ta nghi ngờ dì đã biết việc bị ta theo dõi, trước đây trơ mặt nói dối hay làm điều xấu sớm đã thuần thục, lúc này thuận miệng nói: “Con ở trong rừng chơi tới muộn, không để ý ngủ quên, khi tỉnh lại đã trễ thế này rồi. Dì sự vụ trong cung không bận rộn sao? Sao giờ này còn chưa đi nghỉ?”
Dì thở phào nhẹ nhõm một hơi, yên tâm rời đi.
Ta ngã xuống giường, chỉ cảm thấy không hiểu vì sao xương cốt toàn thân như vụn vỡ, tâm như tro tàn, đem tất cả hi vọng của ta đều tiêu biến, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ đầu còn để chỏm, nhưng lại hi vọng một đêm bạc đầu, cuộc sống tiên nhân dài đằng đẵng nhanh chóng qua đi.
Chương 19: Trời Trong Mây Đỏ Ráng Chiều
Có lẽ dì cũng có chút lo lắng về ta, sau ngày hôm đó cũng đôi ba lần nói bóng nói gió, nhưng đều bị ta giả vờ giả vịt, che giấu hỗn loạn trong lòng. Sự vụ trong cung bận rộn, không lâu sau dì cũng gác lại việc này, trông có vẻ đã thực sự tin tưởng vào bộ dạng của ta.
Nhưng lòng ta lại bị một cái giằm đâm thật sâu, rút ra không được mà chạm vào cũng không xong.
Thế gian này chim trời cá nước, ai ai cũng có cha mẹ yêu thương, chỉ riêng mình ta ăn nhờ ở đậu. Khó khăn lắm mới tìm được chút ấm áp, không ngờ suýt chút nữa lại biến thành chuyện cười cho cả thiên hạ. Từ đấy về sau mỗi lần ra cửa đi chơi, cuối cùng vẫn nhất định không đến cánh rừng rậm đối diện Phượng Dực Nhai.
Ta đã từng ngập tràn mong chờ, cứ ngỡ là vật báu mình ôm trong lòng sẽ không bị người phát hiện, âm thầm vui sướng, đến hôm nay tỉnh lại sau giấc mộng dài, nghĩ mình lại xót cho thân, một bụng lạnh lẽo thê lương không thể nào nói ra.
Lại qua hai tháng, ý niệm xa cách cũng dần dần nguôi, ta đứng trên đỉnh Phượng Dực Nhai nhìn ra xa xa, trời quang mây tạnh, ánh sáng rực rỡ đẹp không sao tả xiết, âm thầm thở dài một hơi, phía sau truyền đến một giọng hỏi nhẹ nhàng: “Thanh Nhi gặp phải việc rắc rối, mới thở dài như vậy?”
Ta bất ngờ quay đầu, phụ thân của Đan Chu, người mà trước giờ ta vẫn gọi là thúc thúc kia đang khoanh tay đứng ở phía sau ta năm bước, ánh mắt thân thiết, cơ hồ khiến ta sinh ra một loại ảo tưởng về phụ tử thân tình. Nhưng sau đó liền nhanh chóng thanh tỉnh, người này rõ ràng là nhớ đến con gái Đan Chu của mình, nhưng lại đem ta thành vật thế thân.
Vốn dĩ ta phải tức giận bất bình, nhưng không hiểu vì sao mũi lại chua xót, suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Vội vàng xoay người, rầu rĩ nói: “Cho dù Thanh Loan có gây chuyện rắc rối, cũng không cần dượng quan tâm.”
“Dượng?”
Người ngập ngừng cất giọng.
Trong lòng ta buồn bực, thêm vào trước giờ ta chính là một đứa không thể nhẫn nhịn, làm mặt lạnh quay đầu nhìn vào ánh mắt người, phẫn nộ nói: “Những gì người và dì nói với nhau trên đỉnh Phượng Dực Nhai, con đều nghe thấy hết rồi.”
Nét vui mừng trên mặt người chợt lóe rồi biến mất, lại pha chút xẩu hổ ngượng ngùng: “Thanh Nhi gọi ta là dượng, chính là do những gì nghe thấy lần đó?”
Trong lòng ta tức giận vì người gạt ta, có lẽ người vốn dĩ chưa từng thương yêu ta, ánh mắt chăm chú tràn đầy ôn nhu đó chẳng qua là một loại ký thác cho nỗi nhớ Đan Chu, tức thời nghĩ tới bản thân-một bụng nhiệt tình bị người ta coi thường, lớn tiếng nói: “Người bảo dì trả lại tiểu công chúa của người cho người, núi Đan Huyệt này ngoại trừ Đan Chu, còn ai khác là công chúa? Tưởng con là con ngốc sao?”
Gương mặt người thoáng chốc cứng ngắc, vẻ thương tiếc thống khổ trong mắt càng sâu, ta nghĩ không biết người với dì đã phát sinh sự tình tồi tệ gì, lại ầm ĩ dẫn tới tình cảnh như bây giờ, con không ra con, cha không ra cha, lại nhớ tới biết bao ôn nhu ấm áp mà người cho ta, rõ ràng là không cam tâm, nhưng lại không thể không đem hết tất cả trả lại cho Đan Chu, quả thật rất buồn phiền ảo não, lời nói ra, bất giác thanh âm cũng nghẹn ngào nức nở.
“Cho dù giữa người và dì xảy ra chuyện gì, người cũng là dượng của con, nhớ tiểu công chúa của mình thì người cứ việc lén lút mà đi nhìn, đem con – một con chim lẻ loi cô độc thành kẻ thay thế, rõ ràng là biết….rõ ràng biết con không cha không mẹ, lại càng r