XtGem Forum catalog
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326143

Bình chọn: 8.00/10/614 lượt.

người, điều khiển mây vội vàng lên đỉnh Phượng Dực Nhai. Trên núi ngô đồng um tùm rậm rạp, cả ngày ta đều chơi đùa ở trong đó, liền bỏ lại đám mây chậm rãi đi lên đỉnh núi. Chờ ta đến gần đỉnh, núp ở bên dưới tàng ngô đồng vụng trộm nhìn xem, chỉ thấy sắc mặt dì xanh mét, trường kiếm dựng thẳng, mũi kiếm hướng về phía trước, đúng là chỉa về phía vị thúc thúc yêu thương ta.

Tim ta bất chợt thót lên, không nghĩ đến hai người họ lại giương cung bạt kiếm, giống như kẻ thù không đội trời chung. Nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút khổ sở, ta tự ngẫm mọi người ở núi Đan Huyệt đều không nhìn ra điểm đáng yêu của ta, cuối cùng chẳng dễ dàng gì mới gặp được một thúc thúc hòa ái, khó khăn lắm mới coi trọng ta, đúng là trời cao thương tình, thấy ta lẻ loi cô độc, vì vậy gửi vị thúc thúc này đến trước mặt ta. Có đôi khi nửa đêm đang ngủ đều không nhịn được cười mà tỉnh lại, quả thực cảm thấy mình giống như kẻ giàu có đang ôm bảo tàng quý giá trong lòng. Lại thấy sắc mặt đám tiểu tiên đồng núi Đan Huyệt, trước giờ chưa từng khổ sở phẫn nộ đến thế.

Bảo kiếm của dì càng sắc lạnh hơn ánh sao, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, không cho ngươi bước vào núi Đan Huyệt một bước.”

Thúc thúc khoanh tay mà đứng, dựa vào một cây ngô đồng, lúc đó nó vẫn là một cây non, dưới áp lực của thân thể to lớn tráng kiện, cái cây nho nhỏ đáng thương không khỏi có chút run rẩy, người lại không hề di chuyển, giọng điệu có phần vô lại: “Ngươi nói không cho ta tới thì ta sẽ không thể tới sao?”

Dì trước giờ đoan chính, hành sự đối xử với người khác đều có phép tắc chừng mực, lúc này lại tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng dì cũng không mắng người, chỉ là dựng thẳng mũi kiếm, nói: “Nghe nói trong tộc các hạ rất hiếu chiến, chi bằng hôm này cùng ta giao đấu một trận, giải quyết hết ân oán trước nay.”

Vị thúc thúc kia thờ ơ liếc mắt nhìn sang chỗ ta ẩn núp một cái, ta cúi thấp đầu, những tưởng bị người phát hiện hành tung, định kế đó lẳng lặng rút lui, không ngờ ánh mắt người lại hướng sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Hôm nay ta cũng không phải vì muốn đánh nhau mà đến, ta chính là muốn một người.”

Dì giận dữ, quát: “Mơ tưởng! Ta có chết cũng không giao con bé cho ngươi.”

Ta rất ít khi nhìn thấy dì tức giận, lúc này trông thấy, trong lòng không khỏi thở dài: ngay đến mỹ nhân lúc nổi giận, gương mặt cũng có vài phần dữ tợn. Lại thầm nhủ với chính mình, bản thân vốn đã không đẹp, tương lai nếu cũng nổi giận giống như dì, nhất định sẽ xấu thậm tệ.

Ngược lại, vị thúc thúc kia lại khí định thần nhàn, dưới ánh trăng còn tăng thêm mấy phần nho nhã so với ngày thường, trước giờ ta lăn lộn trong động mỹ nhân, những chuyện hái hoa bẻ cành cũng không nhớ nổi đã làm bao nhiêu lần, ngay đến tỷ muội Tri Canh Điểu1 song sinh xấu mồm xấu miệng ở phía trước núi, không biết đã bị ta đánh mấy lần, đem lông vũ màu cam trên người bọn họ vặt xuống mấy túm. Nếu không phải lông vũ là thứ có thể mọc lại, hai vị tỷ muội thân hình mảnh mai miệng lưỡi nanh nọc chẳng thua kém gì ta nhất định sẽ biến thành hai con chim trụi lông.

1chim cổ đỏ

Thật ra khi mới gặp người, chỉ cảm thấy vị thúc thúc này xấu trên cả mức bình thường, có thể xấu đến độ nhìn ra được vẻ anh khí phi phàm, âu cũng đã là điều bất thường. Sau người lại đối xử với ta hòa nhã thân tình, về lâu về dài càng thấy người đẹp hơn đám tiên thị ở núi Đan Huyệt mấy phần. Hôm nay nhìn thấy người khí độ như thế, chỉ cảm thấy trưởng một tộc như dì cũng không sánh bằng người, trong lòng quả thực có chút xấu hổ.

Mũi kiếm của dì múa một đường quang ảnh, không đâm tới trước ngực người, cẩm bào sắc đỏ trên người dì cực kỳ mỹ lệ. Lòng ta thầm nghĩ, ngoại tổ mẫu năm đó thực biết cách đặt tên, chả trách dì được gọi là Xích Diễm, nguyên do là toàn thân như lửa, nghĩ đến chân thân của dì so với Đan Chu lại càng xinh đẹp mỹ lệ. Nhất thời lại nổi lên ý tưởng xấu xa, mong thúc thúc đả bại dì, dì nhất định sẽ lộ ra chân thân, cho ta thưởng lãm một lúc.

Nghe nói mẫu thân còn xinh đẹp hơn cả dì, tỷ muội với nhau nhất định có đôi nét tương tự. Ta mơ màng tưởng tượng, mặc dù mẫu thân không nghiêm nghị như dì, nhưng có thể nhìn dì rồi tha hồ tưởng tượng ra mẫu thân, cũng là điều may mắn.

Nhưng thúc thúc hôm nay lại khiến người ta thất vọng một chút, chính là người không chịu đánh trả. Nửa ngày mới nói: “Xích Diễm, vì sao ngươi không trả tiểu công chúa của ta lại cho ta?”

Trong nháy mắt, toàn thân ta như rơi vào hầm băng, tứ chi bị đông lạnh đến vô tri vô giác.

Thì ra, vị thúc thúc mà ta thân cận gần gũi hết nửa ngày lại là phụ thân của Đan Chu.

Trên núi Phượng Hoàng bấm hết đầu ngón tay mà đếm, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một vị công chúa – Đan Chu. Người mà ta luôn luôn tâm tâm niệm niệm, lại là phu quân của dì, phụ thân của biểu tỷ Đan Chu.

Ngày trước, lúc ta bị Đan Chu chế giễu là dã chủng, trong lòng cũng cực kỳ muốn phản bác một câu: Kỳ thực ngươi với ta không có gì khác biệt, chẳng phải ngươi cũng không có phụ thân đó sao.

Nhưng song thân của ta đều đã mất, chung quy vẫn không thể thẳng lưng mà nói ch