Old school Swatch Watches
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326151

Bình chọn: 10.00/10/615 lượt.

kéo ta vào trong lòng, ta tựa vào lồng ngực rộng lớn ấm ấp đó, trong miệng ngậm viên đường ngọt ngọt, cuối cùng tin tưởng người này, cảm thấy yên lòng, đem bốn đứa nhỏ hư hỏng nhà Đại tổng quản Thương Lộ lên án mạnh mẽ.

Người vừa nhíu mày nghe ta nói, vừa yêu thương sờ sờ đầu ta. Ta hít hít mũi, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cực kỳ khó chịu, cố gắng khắc chế bản thân đừng bật khóc. Sợ mình khóc thành tiếng, người cũng sẽ ghét bỏ mà đẩy ta ra, xô ta ra khỏi trong lồng ngực ấm áp này. Mặc dù dì đem ta về, nuôi dưỡng ở núi Đan Huyệt, nhưng trước kia ngoại trừ gọi ta ra răn dạy một hồi, chưa bao giờ yêu thương ôm ta vào lòng, hay là xoa xoa đầu ta.

Hôm ấy sắc trời dần tối, ta lại không muốn rời khỏi lồng ngực người, được người đằng vân đưa đến đỉnh Phượng Dực Nhai, bịn rịn một hồi mới lưu luyến theo đường cũ mà về.

Qua hai ngày, nghe nói bốn thằng nhóc nhà Thương Lộ Đại tổng quản đùa nghịch bên bờ suối, không cẩn thận ngã xuống nước gãy xương, ta âm thầm suy đoán, chẳng lẽ người động chân động tay?

Ta trốn tiên nga trong cung cùng với dì, lại lén lút chạy vào trong cánh rừng đối diện đỉnh Phượng Dực Nhai, nhìn thấy người đang dựa vào tảng đá xanh nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc ấy, giống như chim về rừng, lao vào trong lòng người, cực kỳ thích thú cười nói: “Thúc thúc, con biết chính là người!”

Người mở to đôi mắt sáng ngời, tràn đầy ý cười đem ta ôm vào trong lòng, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, điểm nhẹ chóp mũi ta: “Con biết cái gì?”

Ta cười khanh khách: “Bốn con diệc đó khẳng định là thúc thúc động tay động chân.”

Vẻ mặt người cứng đờ, một lúc sau mới nói: “Con gọi ta là gì?”

Lần trước ta đã trộm nhìn lông mi dài của người hết nửa ngày, chỉ cảm thấy sao lại có người có lông mi dài rậm đến thế, lại thấy người ngày thường oai phong uy vũ, lòng sớm đã có ý thân cận gần gũi, lúc này ở trong lòng người, tính khí to gan lớn mật ngày xưa lại nổi lên, sờ sờ hàng mi dài của người, tấm tắc khen: : “Lông mi thật đẹp! Thúc thúc, người lo lắng bận tâm cho con như vậy, con đương nhiên phải lễ phép. Không thể so sánh người với đám người ở núi Đan Huyệt, bọn họ không đáng để con tôn trọng.”

Thần sắc trên mặt người trở lại bình thường, cực kỳ thận trọng nói: “Con sống ở núi Đan Huyệt không vui vẻ?”

Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, vui vẻ nói: “Kỳ thực núi Đan Huyệt cũng không hẳn là không tốt, con không có cha mẹ thay con làm chủ, bị bắt nạt đôi chút là chuyện đương nhiên. Nhưng ngày thường không có người bên cạnh quản thúc, so với đám chim diệc kia tự do hơn rất nhiều. Cùng lắm là gây ra tai họa, bị dì quở trách một chút là xong.”

So sánh việc bị trách mắng đôi chút cùng với tự do, đương nhiên đấy chỉ là chút vặt vãnh không đáng kể. Trong núi có rất nhiều tiểu tiên đồng bị cha mẹ quản đầu quản chân, nhiều điều bất tiện, ở trước mặt cha mẹ, tất cả bọn chúng đều sợ hãi rụt rè, nào được như ta vui sướng không sợ trời không sợ đất?

Người thấy ta cười đến là vui vẻ, lần này từ trong ngực lấy ra một bao thức ăn lớn, ta mở ra xem, không khỏi hoan hô một tiếng, cư nhiên đều là trái cây hiếm lạ, đỏ lóng lánh, vàng trong suốt, tím u tối, xanh ngọc bích, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, mùi thơm nức mũi lạ lùng, cầm lấy hết ngắm lại nhìn, luyến tiếc không nỡ cắn, lại cầm lên nhìn nhìn, vẫn là không nỡ.

Người ôm chặt ta vào lòng, xoa xoa đầu, cổ vũ nói: “Nếm một quả thử xem. Đây là…trái cây nhà thúc thúc.”

Ta ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi, cực kỳ luyến tiếc nói: “Hay là giữ lại để ngửi? Lỡ như ăn hết…”

Người vội vàng tiếp lời: “Ăn hết lần sau thúc thúc lại mang đến túi khác cho con.”

Lúc này ta mới vui vui mừng mừng kiếm một trái màu đỏ cho vào trong miệng, lại thấy người nhìn ta đầy mong chờ, cũng thấy bản thân không chút khách khí, quả thật có hơi vô lễ, trên mặt ửng đỏ, cũng tìm một trái màu xanh ngọc bích đưa đến bên miệng người, cười nói: “Thúc thúc cũng ăn.”

Trong khoảnh khắc, đôi mắt người như có hơi nước. Hốc mắt đỏ lên, mới đem trái cây bỏ vào miệng. Ta chợt ngẩn ra, thầm than: vị thúc thúc này đối tốt với ta có chút thái quá. Ăn uống dè xẻn thế này, nhìn thần sắc người, nhất định là luyến tiếc không nỡ ăn, không chừng ngay đến mùi vị trái cây thế nào cũng không biết. Ta mời người một trái đã cảm động đến thế, nếu như đưa hết cho người về nhà từ từ ăn, chắc sẽ phát khóc luôn?

Tưởng tượng một đại hán oai vệ như người bật khóc, thật tình có chút khó coi, mà ta cũng thật luyến tiếc trái cây có mùi thơm nức mũi lạ lùng này, thế là quyết tâm, cùng người có phước cùng hưởng, một quả lại một quả, đêm trái cây giải quyết sạch sẽ.

Thời gian thấm thoắt, chớp mắt ta cùng với vị thúc thúc oai hùng này quen biết đã mấy trăm năm. Có một ngày nửa đêm thức dậy đi tiểu, ta từ trong điện lần mò đi ra, trên trời sao giăng, chỉ thấy dì vội vội vàng vàng xẹt qua phía trên Phượng Tê Cung. Khi đó ta đã được thúc thúc truyền dạy cho bản lĩnh đằng vân giá vũ, trong lòng tò mò, điều khiển một đám mây nhỏ, theo đuôi dì từ xa xa .

Có lẽ do trăng sao thưa thớt, trong núi vạn vật đều đã đi ngủ, dì không ngờ phía sau có