
cùng với dì ầm ĩ đến độ phu thê không nhận mặt nhau, con gái cũng không được nhận…”
Hắn mở to hai mắt, giống như nhìn một kẻ ngốc, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, ngón tay cơ hồ chọc thủng trán của ta: “Đầu óc của nàng sao lại không phát triển thế này?”
Lời này thật sự có chút nặng rồi.
Quả thực trong vũ tộc, kể ra ta cũng không phải là người nổi trội, nhưng cũng nhất định không phải là kẻ ngốc nhất. Ở núi Đan Huyệt, ngốc nhất chính là con chim cút bị con diệc ngó trúng kia, dám cùng với Thương Lộ Đại tổng quản dáng vẻ dữ tợn một tay che trời kia tranh giành phu quân, chẳng phải là tìm đường chết sao?
Trong lúc ta thẹn quá thành giận đã quên mất cân nhắc trước sau, buột miệng nói: “Ngươi mới là đứa ngốc trong Long tộc…” thấy hắn mặt mày xanh mét, tay nắm lại, lùi ra sau một bước dài, bỗng nhiên nhớ tới lần trước đánh hắn, bứt vảy rồng của hắn, lúc ấy hắn cũng là bộ mặt buồn bực như thế này, nhưng lại chưa từng đánh trả, nên ta chỉ một lòng tránh né.
Hắn thấy ta kinh hãi như vậy, cười một cách cổ quái, lại bất ngờ nói: “Cho dù ta là kẻ ngốc, nàng cũng đã đồng ý lấy thân báo đáp, có thể thấy được nàng nhãn tuệ cao siêu, giữa biết bao nhiêu người trong Long tộc cứ khăng khăng chọn một kẻ ngốc như ta.”
Đầu ta ầm ầm rung động, giống như tiếng sét, trên mặt nhất thời nóng rực, lắp ba lắp bắp: “Khi…Khi đó ta chỉ nói đùa, há…há có thể coi là thật?”
Dượng nhíu chặt mày, kiên quyết nói: “Việc hôn nhân này tuyệt đối không thành.”
Ta biết rõ tính tình Nhạc Kha, nhất định là hôm nay hắn trêu chọc ta, ảo não nói: “Dượng, người cũng tin là hắn nói xằng nói bậy? Hắn chẳng qua là trêu chọc con. Tứ hải bát hoang ai lại không biết bản lĩnh phong lưu của Đông Hải Long tam thái tử, bao nhiêu nữ tử quỳ dưới bạch bào của hắn, cầu được hắn coi trọng một chút mà còn không được. Ngay đến công chúa Giao Tộc mỹ mạo như thế còn lượn lờ quanh hắn…”Trong tim có chút khó nói, tự giễu: “Thanh Loan bất quá dung mạo tầm thường, sao có thể khiến Tam điện hạ để mắt đến?”
Hắn có chút hổn hển: “Nàng ngốc nghếch thế này, ta đương nhiên cũng sẽ…”
Đột nhiên cắn môi, bộ dạng hối hận không kịp.
Ngày trước ta có chút thầm thích Nhạc Kha, nhưng sau đó biết được hắn có tầm mắt nhìn cao nên cũng đã sớm từ bỏ. Mọi khi cùng hắn qua lại cũng chỉ là như huynh đệ, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt không chút giả dối của hắn đối với ta, quả thực là xem nhẹ ta rồi, trong lòng tức giận, giọng điệu cũng trở nên không tốt: “Ta nói, có một ngày ngươi sẽ hối hận vì năm lần bảy lượt liều mình cứu ta, bây giờ thì cực kỳ hối hận rồi? Không nghĩ tới một Long Tam thái tử anh minh thần võ như ngươi cũng sẽ làm ra việc khiến bản thân phải hối hận, nên nói Thanh Loan ta may mắn, hay nói do điện hạ đầu óc không tốt?”
Hắn hết nhìn lại ngó ta tựa như không thể tin nổi, môi cũng bắt đầu run run, chỉ vào ta căm hận nói: “Đầu óc không tốt rốt cuộc là ai? Nàng con chim ngốc đầu óc mãi không trưởng thành này! Quả thực uổng phí tâm ý ta đối với nàng…” Ngậm chặt môi một chút, lại sửa lời: “Uổng công ta ba lần bốn lượt cứu mạng nàng…”
Trông lòng ta choáng váng, thực hi vọng bản thân chưa từng nghe thấy lời lẽ hối hận của hắn. Lại cảm thấy có chút nực cười, đây chính là khắc họa về con chim cút mà. Con chim cút đó bị vặt thành con cút trụi lông, cùng con diệc trống bỏ vợ bỏ con lại mất hết tu vi sinh sống với nhau được ba tháng liền cãi cọ ầm ĩ, nói là lúc đó mắt bị mù, thế nên mới nhìn trúng con cút trụi lông này, náo loạn đến độ người ở núi Đan Huyệt không ai không biết. Con chim cút thương tâm muốn chết, mấy lần muốn tự tử, may mắn được mọi người khuyên giải mới tiếp tục sống.
Có một ngày ta chơi đùa ở khe suối dưới chân núi, nhìn thấy con chim cút đó. Tóc đen trên đầu nàng không còn một sợi, nghĩ tới lông vũ trên người bị người vặt trụi, chỉ dựa vào pháp thuật của nàng chẳng thể nào biến hóa về một đầu tóc đen. Y phục trên người nàng rách nát, sớm đã không còn là một thiếu nữ hạnh phúc thẹn thùng dung mạo ôn nhu như trước đây, tiều tụy xấu xi, bị đám tiểu tiên đồng chơi đùa ở xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc ấy ta liền rút ra một kết luận: mấy thứ tình tình yêu yêu này, đúng là độc dược khiến tiên yêu sa đọa mà.
Nếu như có một ngày tình yêu đó không còn, hai bên trở mặt, quả thực vẫn còn tốt chán, đừng khiến bản thân rơi vào kết cục bi thảm, người người đều có thể giẫm đạp. Ái tình không còn thì không còn, chung quy vẫn là cầm lên được bỏ xuống được, đừng khiến cho ái tình ân nghĩa đều không còn, ngay đến tôn nghiêm của kẻ làm tiên cũng mất sạch, điều đó quả thật là cực kỳ không hay chút nào.
Ta với Nhạc Kha mặc dù không phải là uyên ương, nhưng cũng có ân tình cùng chung hoạn nạn, hôm nay hắn trắng trợn không ngừng đem ta ra chà đạp, thật sự đã chọc giận ta. Ta nhớ tới con chim cút kia, trong lòng liền tức giận, chỉ thấy cái chuyện tình nghĩa này, hơi có chút dễ dãi là liền khiến bản thân chịu thiệt, rơi vào tình cảnh tệ hại. Tính tình ngày xưa bộc phát, ngăn cũng không ngăn được, cũng không suy nghĩ cẩn thận hắn với ta tu vi chênh lệch cách nhau thế nào, xông tới