
ân, đúng là Hùng Lực-người bị ta để lại một bức thư rồi trốn đi.
Hắn đưa thanh kiếm cầm trong tay cho ta, trên mặt đầy vẻ hối hận, quỳ gối xuống sóng biển thỉnh tội với phụ thân: “Vương, thuộc hạ bảo hộ công chúa bất lực, hại công chúa trọng thương, thuộc hạ chết muôn lần cũng không thể bù đắp sai lầm này, xin Vương giáng tội!”
Tu La Vương phụ thân xưa nay trị quân rất nghiêm cẩn, giờ phút này trên mặt bao phủ sự lạnh giá, nếu không phải biết người luôn yêu thương ta như sinh mệnh mình thì tất nhiên giờ khắc này ta đã bị hù dọa mất rồi. Ta sợ hãi kéo kéo tay áo người, toàn thân đau đớn, trên hai cánh tay đều bị thương, nhất thời đau đến mức toàn thân run run, dường như vừa khóc ra tiếng vừa nói: “Phụ thân, việc này hoàn toàn không thể trách Hùng Lực. Là nữ nhi không nghe lời phụ thân mà tự làm theo ý mình, Hùng Lực là một nam nhi không thể lúc nào cũng theo bên cạnh nữ nhi?”
Nếu để Hùng Lực vì ta mà chịu phạt thì đó là ta bất nghĩa.
Hùng Lực đột nhiên liếc nhìn ta, thấy ta máu tươi đầm đìa thì quật cường nói: “Công chúa đừng cầu xin cho Hùng Lực, Hùng Lực chưa tận trách bảo vệ công chúa, để công chúa bị thương nặng như vậy, xin Vương trừng trị Hùng Lực thật nặng!”
Ta thấy giữa khoảng gian mày của phụ thân ánh lên vẻ tàn bạo nên biết người đã rất giận, lập tức vùng vẫy muốn nhảy khỏi lồng ngực của người: “Đương nhiên Hùng Lực bảo vệ bất lực, nhưng nếu như nữ nhi không càn quấy thì sao có thể xảy ra chuyện này được? Nhưng phụ thân, nữ nhi đã sớm hạ quyết tâm muốn đến Đông Hải để xem an nguy của Ly Quang…nay hắn…” Đưa mắt nhìn sóng biển mênh mông, nơi nơi rải rác hài cốt tay chân gãy đứt, lệ nóng trong mắt lại cuồn cuộn rơi xuống: “Hiện nay Ly Quang dữ nhiều lành ít, mặc dù Hùng Lực và nữ nhi quen biết không lâu nhưng nữ nhi cũng không muốn vì sự ham chơi của mình mà liên lụy đến hắn. Không bằng phụ thân phạt nặng nữ nhi là được rồi!”
Nét mặt phụ thân hòa hoãn đôi chút, thở dài rồi lại ôm ta vào lòng: “Con, nha đầu ngốc này, con đang nói lời ngốc nghếch gì thế? Nếu như con đã quay trở về bên cạnh phụ thân, phụ thân không thể chấp nhận con bị chút thương tổn nào, mà nay con nhìn xem, cả người con đầy thương tích…” Lời nói bộc lộ muôn vàn tình cảm thương tiếc chở che.
Ta vòng tay ôm chặt lấy cổ phụ thân, mấy vết thương này có gì quan trọng đâu? Nếu có thể đổi lại được Ly Quang vẫn đứng rõ ràng ngay trước mắt thì cho dù ta có bị thương nhiều hơn nữa thì có làm sao chứ?
Phụ thân không biết suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu ta, có lẽ cho rằng ta đã nghĩ thông nên không trách phạt Hùng Lực hộ vệ bất lực nữa, bảo hắn đứng dậy rồi quay đầu chuyển ta vào trong lòng hắn.
Hùng Lực đỏ mặt, cứng ngắc như một pho tượng ôm ta vào trong lồng ngực. Ta không đề phòng chuyện phụ thân lại đặt ta vào một vòng tay xa lạ, vùng vẫy mấy cái muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn lại bị hắn ôm chặt hơn, thẳng thắn nói: “Công chúa, xin người hãy cho tiểu thần một con đường sống đi!”
Thần dân tộc Tu La luôn tôn kính phụ thân như một vị thần linh, lệnh đã ban ra sao dám không tuân! Phụ thân đã giao ta vào trong tay hắn, nếu ta cứ tiếp tục làm theo ý mình thì người chịu khổ sau này chắc chắn là hắn. Do đó ta mềm lòng, yên lặng để hắn bế đi theo phụ thân xuyên qua vòng vây của U Minh Thiết Kỵ tiến về phía binh tướng Tu La, trong lòng ta luôn trăn trở, tính toán đợi sau khi U Minh Thiết Kỵ bỏ chạy thì ta nhất định sẽ xuống dưới biển vớt Ly Quang.
Còn chưa đi được nửa đoạn đường thì nghe Lăng Xương Thái tử cất cao giọng gọi: “Tu La Vương xin dừng bước!”
Nhìn sang bên cạnh, gân xanh trên thái dương của Tu La Vương phụ thân đã nổi lên, cuối cùng người quay đầu lại nghiến răng nói “Thái tử Thiên Giới còn có chuyện gì muốn nói sao?”
U Minh Thiết Kỵ phía sau Lăng Xương đột nhiên dừng lại giống như kỳ tích, Lăng Xương đắc ý cất tiếng cười to, trong mắt lộ ra vẻ cuồng ngạo: “Xưa nay Giao Tộc Đông Hải ỷ có yêu thạch Tử Mạch không xem Thiên Tộc ta ra gì, trong trận chiến hôm nay yêu thạch đã vỡ, Giao Vương bỏ mạng, ngay cả thái tử Giao Tộc cũng không biết sống chết thế nào, U Minh Thiết Kỵ của ta luyện binh vạn năm dùng trong một lúc, cũng không biết có thể so sánh với Tu La Thiết Kỵ không?”
Lời này của hắn rất vô lễ!
Trước nay tính tình phụ thân luôn chính trực, chỉ sợ sau khi nghe lời này đương nhiên sẽ muốn đánh nhau ngay tại nơi này với hắn. Tuy rằng quân Tu La dũng cảm thiện chiến, nhưng cứ chém giết không ngừng thì cũng có lúc mệt mỏi đuối sức. Ta đang muốn mở miệng ngăn cản thì phụ thân đã ngửa mặt lên trời cười to: “Hoàng mao tiểu nhi mà cũng dám cao giọng thách đấu trước mặt Bổn vương?” Chỉ thấy tay người chợt lóe lên ánh sáng màu tím,nhanh chóng đánh thẳng về phía hai U Minh Thiết Kỵ. U Minh Thiết Kỵ đánh hoài không chết, kỳ thật là bộ xương khô hợp lại mà thành, hành động đương nhiên có chút chậm chạp, không chờ bọn họ kịp phản ứng thì bộ xương đã bị ánh sáng màu tím tách ra, kế đó lần lượt bay về phía phụ thân, mạch đao trên tay phải tuy rằng có chút rỉ sét nhưng mạch đao này ta sớm đã được lĩnh giáo, biết rằng tuy nó không bắt