
mắt nhưng khi thi pháp thì sắc bén vô cùng.
Tim ta đập mạnh cơ hồ muốn thoát ra khỏi lồng ngực bật lên cổ họng, ta sợ phụ thân bị ám hại, nào biết hai U Minh Thiết Kỵ rơi vào tay phụ thân, còn chưa kịp ráp lại thì phụ thân đã mở bàn tay to tựa chiếc quạt hương bồ ra làm phép, trong miệng lẩm bẩm, lập tức một trận gió biển thổi đến, hai bộ hài cốt kia liền hóa thành bột mịn phiêu tán theo gió, chỉ còn hai tọa kỵ xoay quanh một vòng tại chỗ rồi hóa thành một làn khói xanh bay về phía tây.
Trên chiến trường có mấy người có tiên pháp cao thâm chú mục quan sát kỹ thì sẽ thấy hai U Minh kỵ binh kia là hai thiên binh thiên tướng một già một trẻ, chòm râu ông lão đã bị cháy khô, cánh tay trái đã mất, má bên trái của thiếu niên thì lún sâu thành một lỗ màu đen ngòm. Hai linh hồn này đột nhiên thoát khỏi bộ xương trắng, nếu nhìn thấy Lăng Xương thì nên tiến đến bái kiến mới đúng, nào ngờ hai linh hồn này mặc dù đứng khá gần Lăng Xương lại quay đầu chạy về phía phụ thân.
Ta không biết hai linh hồn này có ý gì, đang muốn bảo phụ thân cẩn thận thì hai linh hồn kia lại quỳ xuống trước mặt phụ thân run rẩy.
Biến cố lần này đột ngột đến mức khiến cho mọi người đều khó hiểu, không rõ hai hồn phách thoát cốt mà ra này không chạy về phía chủ nhân mà chạy đến quỳ dưới chân kẻ địch, trong đó ẩn giấu điều kỳ lạ gì?
“Phụ thân –”
Ta lo lắng gọi người một tiếng, người chỉ quay đầu lại cười nhạt với ta rồi bảo: “Không sao đâu!” Từ trong lòng lấy ra một bình gốm màu trắng ngọc cực nhỏ, ánh sáng màu tím chợt lóe lên rồi hai hồn phách kia đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Lăng Xương tức khắc trắng nhợt, ánh mắt lướt nhìn Nhạc Kha mấy lượt, dường như có chút đăm chiêu suy tư, lại vừa vội vừa giận hỏi: “Không biết vì sao Tu La Vương giam cầm hồn phách U Minh binh của Bổn vương?”
Phụ thân hoàn toàn không hề để ý đến, huýt sáo mấy tiếng, khác hẳn với âm thanh gọi ta lúc trước, giống như tiếng binh khí bằng thiết cọ sát vào thành bình gốm mỏng, tiếng huýt gió rất chói tai, cổ họng ta khẽ động, phút chốc trước mắt tối đen, miệng đã có mùi máu tanh nhưng ta lại ngoan cố nuốt xuống.
Sau đó, tiếng huýt sáo của phụ thân lại hòa lẫn vào trong tiếng đọc chú ngữ, ban đầu U Minh Thiết Kỵ còn ngây ngẩn đứng tại chỗ, kế đó thì bứt rứt sốt ruột không thể khống chế, chẳng phân biệt được địch ta mà chém giết lẫn nhau, cũng có những bộ xương bị gãy đứt nhưng không hề tiếp tục nối lại nữa, cục diện này vô cùng hỗn loạn. Tu La thiết kỵ thấy thế, tiếng hô “Giết” rung động đất trời, thúc giục thiên mã, đôi cánh quạt gió, bụi trần cuồn cuộn, trong khoảnh khắc nhật nguyệt ảm đạm, lại xảy ra một trận ác chiến.
Ly Quang từng nói, U Minh Thiết Kỵ có thế sánh với Tu La Thiết Kỵ, lời này quả không sai. Tu La Thiết Kỵ dũng mãnh thiện chiến, U Minh Thiết Kỵ xương gãy cũng có thể nối lại, thắng bại trong trận chiến này đều phụ thuộc vào tài thống lĩnh của chủ soái, tiên pháp của Lăng Xương thái tử và phụ thân chênh lệch rất xa, chỉ thoáng chốc cũng có thể đoán thắng thua.
Ánh sáng màu tím đột nhiên bừng chiếu, cả người phụ thân tựa như đại bàng giương cánh xuyên qua vạn quân, thoáng chốc đã dừng lại giữa khoảng không trên đỉnh đầu Lăng Xương, tưởng chừng như đang muốn giẫm nát kim quan trên đầu hắn, tiếng huýt sáo lại vang vọng, Tu La thiết kỵ giống như thủy triều nhanh chóng thoái lui, công lùi có chừng mực, trật tự chỉnh tề, hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lăng Xương Thái tử tức giận lắc đầu lại không cách nào đánh người rơi xuống. Phụ thân lạnh lùng nói: “Mặc dù ngươi là Thái tử Thiên Giới cao quý, sát phạt Giao Nhân thì sát phạt Giao Nhân, hà cớ gì lại làm tổn thương con gái ngoan của Bổn vương?”
Lần này người tức giận đùng đùng, giọng điệu chất vấn không giống như nghiêm phụ mà lại tựa như từ mẫu. Từ trước đến nay ta hiếm khi được trưởng bối che chở như vậy nên trong lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, chờ câu trả lời của Lăng Xương.
Từ khi Lăng Xương sinh ra đến nay chưa từng nếm qua mùi vị bị người khác xem thường giẫm đạp? Nhưng hắn cũng coi như biết thức thời, lập tức bác bỏ: “Tu La Vương ức hiếp một tiểu bối nhỏ hơn mình mười vạn tuổi, nếu truyền ra ngoài không sợ bị người đời chê cười hay sao? Con gái của ngài không nên sống chết cùng với thái tử Giao Nhân, ngài bảo Bổn vương phải làm thế nào? Nếu như…nếu như nàng chịu ở cạnh bên Bổn vương thì Bổn vương quyết không làm khó dễ nàng, không để nàng bị tổn thương!”
Lời này của hắn thật buồn cười, ta với hắn đã chẳng còn ân nghĩa gì, vì sao phải bỏ Ly Quang mà ở bên cạnh hắn chứ? Cơn tức giận dâng cuồn cuộn trong lồng ngực, cuối cùng ta nôn ra một ngụm máu. Không ngờ lại để cho phụ thân nhìn thấy, thân hình của người khẽ động, ngay lúc Lăng Xương nghĩ người vì lời nói của hắn mà trầm tư sắp nhảy khỏi phát quan của hắn thì người đã đánh vào đầu gối hắn, đường đường thái tử Thiên Giới lại quỳ gối hướng về phía ta, nhất thời da mặt hắn tím đỏ, cách đó không xa hai vị Thần Quân Chu Tước, Huyền Vũ và thiên binh thiên tướng đều lớn tiếng gọi: “Thái tử –”
Phụ thân lại giẫm lên phát quan của hắn, q