
“Nguyệt…Nguyệt…”
Cô vẫn nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi, miệng mấp máy mà không nói lên lời.
-“Lúc nãy là tôi hơi quá, xin lỗi… chắc chắn phải có lý do gì phải không? Phải không? …”
Cả người Nguyệt Dương run rẩy, cô thở dốc, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
-“Tôi…tôi…muốn ở một mình…xin cậu…”
Hành lang bệnh viện, có bóng người con gái khuất dần, có người con trai, vô thức tựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo tựa bầu trời đen…
….
‘Tỷ tỷ, muội yêu tỷ nhất…’
‘Tỷ, muội có đáng yêu không?’
‘Dương, cho muội cái bánh đó đi…’
‘Tỷ ơi, tỷ ơi…’
‘Khi con có 10 ngàn, nếu cho thì chỉ nên cho người khác 9 ngàn thôi…’
‘Chiều em không phải lúc nào cũng là tốt, có đôi khi, chính con là người hại nó…’
…
Từng mảnh kí ức cứ dồn dập đổ về. Nguyệt Anh bé nhỏ, đáng yêu của cô, sao có thể như thế? Hãy nói cho cô, đây chỉ là một cơn ác mộng?
Lẽ nào là cô sai, lẽ nào ba đúng? Là cô quá chiều nó? Ngay từ đầu, cô đã là một người chị không tốt, cô luôn dung túng cho nó… Ngay từ đầu, giá kể có một lần cô cương nghị, cô từ chối…
Nghĩ tới những gì xảy ra, Nguyệt Dương lại rùng mình. Có thật là cô đã quan tâm tới Nguyệt Anh? Có thật cô hiểu hết em gái mình?
Dù xa hay gần, hàng tuần, chị em cô đều thủ thỉ, tâm sự, mọi chuyện trong cuộc sống của nó, cô đều biết…vậy rốt cuộc, cô đã bỏ lỡ cái gì, vì sao tới nông nỗi như thế? Em gái hiền lành ngây thơ của cô, thay đổi từ lúc nào, mà sao cô lại thấy lạ lẫm tới vậy?
Đầu óc cô rối bời, những ngón tay lạnh buốt vô thức chạm vào túi áo…Ở nơi đó, cô nhớ, có con hạc giấy, mà Phong muốn gửi cho Nguyệt Anh.
Nguyệt Dương ngắm nhìn, tình cảm của họ thật sâu đậm. Vũ Phong, cậu ấy là cái gì cơ chứ? Là cái thứ quỷ quái gì mà ám ảnh cô bao nhiêu năm, là cái thứ gì mà khiến em gái cô bất chấp tất cả…
Giọt nước mắt khẽ chảy, rơi xuống cánh hạc, cô vội vàng lau đi…mà càng lau, cành nhòe, càng nhầu nhĩ…
Nguyệt Dương cẩn thận mở con hạc, cô nghĩ, cô sẽ gấp lại rồi chuyển phát nhanh cho em gái.
Mà khi mở ra, nét chữ rắn rỏi ấy đập vào mắt, toàn thân cô cứng nhắc…
‘Hà Nguyệt Dương, anh biết là em!’
Anh biết là em! Anh biết là em! Anh biết là em! Anh biết là em! Anh biết là em!…Câu nói cứ vấn vương mãi trong đầu…Phong biết, là cô. Cậu biết từ bao giờ? Và làm sao cậu có thể biết?
Cô bỗng bần thần, nhớ về một ngày xa xôi…
“Cậu lấy hộ tôi một vật trong túi áo được không?”
“Cậu không có tay à?”
“Tôi còn đang cõng cậu đó!”
…
“Quà sinh nhật đấy!”
“Sao lúc nào cậu cũng tặng hạc giấy cho tôi vậy? Sợ tốn tiền mua quà thì không phải tặng đâu, chúng ta cũng đâu có thân…”
…
“Muốn ném cậu xuống biển cho cá mập ăn thịt quá Nguyệt ạ, cho nó ăn bớt bã đậu trong óc cậu đi….”
…
Hình như, khi đó Phong nói rất đúng, hình như là óc cô toàn bã đậu thật thì phải, cớ sao bao nhiêu năm, cô chưa từng nghĩ tới chuyện mở những con hạc giấy đó ra?
Ngay lúc này, cô muốn, cô rất muốn biết, trong những con hạc đó, thực sự có chứa gì không? Với tay tìm kiếm chiếc túi nhỏ, mới nhớ, lúc nãy, Phong có giúp cô cất, Nguyệt Anh nhắn tin vội quá, cô quên mất mang theo.
Chưa lúc nào Nguyệt Dương thấy khẩn trương như lúc này, vội vã bắt xe về chung cư MW.
Bàn tay ngập ngừng bấm chuông, chờ đợi hồi lâu mà không ai trả lời. Cũng đúng, tầm này chắc Phong còn ở viện với Nguyệt Anh. Nguyệt Dương biết, mật khẩu nhà cậu, cũng giống nhà cô thôi, nhưng cô còn lưỡng lự…liệu có nên?
Do dự một hồi lâu, ai đó quyết định mở cửa, chậm rãi tiến tới phòng chứa đồ. Cậu ấy đúng là người nổi tiếng, ngay cả phòng chứa đồ cũng to bằng phòng ngủ của cô.
Hà Dương thở phào khi thấy chiếc túi của mình treo ngay trong tủ đồ thứ nhất, không thể kiềm nén hơn nữa, tay cô run rẩy mở ngăn kéo, lấy ra đống hạc, từ từ mở…
Tất cả đập vào mắt, ngỡ như chỉ là giấc mơ…
‘Chúc mừng sinh nhật cậu nhé Nguyệt! Tôi kể cậu nghe một chuyện, lần đầu tiên, gặp người đó, tôi đã thấy rất khác. Tôi không chắc cảm giác ấy là gì, tôi chỉ biết, tôi rất thích chơi với cô ấy!’
‘Này, tôi phát hiện ra hình như là tôi thích cô ấy, cái cô gái mà năm ngoái tôi kể với cậu đó!’
‘Lại một năm nữa rồi, năm nay tôi vẫn thích cô ấy, có điều nhiều hơn một chút!’
‘Tôi vẫn thích cô bé ấy, Nguyệt ạ, năm nay lại nhiều hơn năm ngoái, Hà Nguyệt Dương, sinh nhật vui vẻ!’
‘Nếu tôi tỏ tình, cậu nói cô ấy có đồng ý không?’
‘Hà Nguyệt Dương, ước gì cậu gọi tôi là anh nhỉ, giống như Nguyệt Anh gọi tôi ý! Tại sao cậu kém tôi một tuổi mà không chịu gọi tôi là anh?’
‘Sao cậu cứ thắc mắc chuyện tặng hạc thế nhỉ? Lẽ nào cậu chưa bao giờ mở chúng ra? Sao cậu lại giận khi tôi không tặng cậu món quá nào phải mua bằng tiền? Nếu cậu muốn, tôi có thể tặng cậu tất cả mọi thứ…tất cả mọi thứ thuộc về tôi, sẽ đều thuộc về cậu, nếu cậu muốn! Cậu có hiểu chút gì không?’
‘Hà Nguyệt Dương, chúc mừng sinh nhật nhé! Không biết cậu có nhớ không? Lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta đã hôn nhau gián tiếp rồi đấy! Cậu ăn cái kẹo mút dâu tây mà tôi đang ăn dở đấy!’
‘Chuyện tỏ tình là tôi bịa đấy, thực ra tiết mục hôm đó là dành cho cậu! Tôi yêu cậu, Hà Nguyệt Dương, 14 năm rồi! Cậu yêu tôi cũng được mà không yêu tôi cũng