
tử ấy. Cuốn y tới một nơi tăm tối như địa ngục . Một vài lân tinh chiếu cho y thấy : bên trong kết giới màu lam nhạt , Tiểu Mạn đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, thân thể đã mục ruỗng một vài chỗ . Duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng và tinh anh . Y đóan kết giới này chính là do vị chân nhân – sư phụ y tạo ra để bảo vệ Tiểu Mạn .
– Sư huynh ! Cuối cùng huynh đã trở về.. Muội không sao ! Không sao ! ^^~
Tiểu Mạn mừng rỡ cất tiếng . Không biết có phải do kết giới kia ngăn trở mà giọng nàng đã đổi thay rất nhiều , giọng nói như đến từ cõi âm vừa trầm , vừa đứt quãng. Mới nghe đã khiến người ta nổi da gà.
– Tại sao muội lại ngốc nghếch như vậy chứ? – Nam tử đau xót chạm tay vào khuôn mặt nàng qua kết giới .
– Muội vốn là kẻ ngốc mà , hi hi . Huynh phải hứa với muội : sẽ sống thật tốt nhé !
Đúng vậy, tình yêu không thể ép buộc . Có ép cũng sẽ không hạnh phúc . Vì vậy , Tiểu Mạn đã quyết định thay Kỷ Cung nhận mọi tội lỗi . Nhìn thấy Kỷ Cung cười , chắc chắn nàng cũng sẽ vui vẻ!~ ing
Nam tử không nỡ nhìn nữa. Chàng quay đi rất nhanh rồi biến mất khỏi nơi tối tăm ấy.
– Con sẽ uống Tiêu Vẫn dịch ! – Chàng gào lên thảm thiết
Từ xa , tiếng nói của Tiểu Mạn vọng lại :
– Đừng ! Xin huynh đừng hủy hoại tình cảm của bản thân …
– Không ! Là ta có lỗi với nàng … Ta đáng phải chịu trừng phạt! – Nam tử chầm chậm lắc đầu
– Rất tốt ! – Chân nhân vỗ tay tán thưởng – Quên được tình ái , ngươi sẽ có thêm sự quyết đoán mà một tiên nhân cần có . Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi Tiêu Vẫn dịch . Chỉ cần một chút thôi …
– ĐỪNG ! – Tiếng hét của Tiểu Mạn lại vang lên .
Nam tử đón lấy bát dịch thủy đỏ hồng , đặc quánh như huyết uống cạn một hơi .
TIÊU VẪN DỊCH (3)
” Xin lỗi nàng , Diệc Nhi ! KIếp này ta và nàng có duyên nhưng không có phận …”
Uống xong bát dịch thủy , nam tử ngã xuống . Mọi buồn đau đều được rửa sạch !
TỪ BỎ …
Từ bên ngoài vọng vào những tiếng kêu thảm thiết khiến DIệc Nhi đang say giấc cũng phải choàng dậy…
– Con a hoàn này ! Ngươi đi đâu thế? – Kim ma ma đứng chặn một nha đầu đang chạy vào trong Tương Dao viện.
– Xin hãy cứu chủ nhân tôi !
– Quý phi đang bệnh … Thân còn lo chưa nổi , nói gì tới cứu chủ tử của ngươi .
Từ lúc chuyển tới đây dưỡng bệnh , chỉ có một Kim ma ma hầu hạ , cô luôn sống trong nỗi cô độc yên tĩnh đáng sợ . Vậy mà hôm nay lại có người tới gây náo loạn . Diệc Nhi mò mẫn bước tới cửa chính :
– Kim ma ma ! Bà có thể cho nàng vào đây với ta…
– Vào đi ! – Kim ma ma vội ẩn nàng a hoàn về phía Diệc Nhi .
– Ngươi là ai ? Tại sao lại tới đây?
– Quý phi Nương nương ! Nô tì là Hạ Thư , hầu hạ trong cung Đào quý nhân. Xin Người hãy giúp Đào quý nhân của nô tì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng . Nô tì có chết cũng không hối tiếc ! – A hoàn hạ Thư vừa quỳ xuống vừa dập đầu, dáng điệu hết sức thành khẩn .
– Ngươi đang làm gì vậy? Đứng lên đi ! – Tuy không nhìn thấy a hoàn đó nhưng Diệc Nhi có thể cảm nhận được hành động của nàng lúc này.
Hạ Thư vẫn dập đầu không ngừng :
– Chủ tử của nô tì đang bệnh nặng . Vì phạm tội, bị thất sủng đã lâu nên không một vị thái y nào tới trị bệnh . Đến nay đã tới lúc Người sắp qua đời , nô tì mạo muội cầu xin quý phi hãy giúp chủ tử được gặp Hoàng thượng lần cuối !
Diệc Nhi ngậm ngùi nuốt nước mắt .Hồi đó , cô đã quên không đưa Đào quý nhân vào danh sách phi tần của Hoàng Thụ …
– Kim ma ma ! Phiền ngươi dẫn ta tới chỗ Hoàng thượng
– Nhưng nương nương đang…
— Ta đã quyết !
Kim ma ma đành đỡ Diệc Nhi bước từng bước tới Dưỡng Tâm điện.
– Nha đầu kia ! Ngươi còn làm gì mà không giúp ta một tay ?
Và thế là , hai người một già một trẻ cùng dìu cô . Mà không biết rằng mỗi bước đi là con đường dẫn tới bi kịch … hay đúng hơn là sự thay đổi lớn trong cuộc đời.
***
– Muốn ta tới thăm ả ư? – Hoàng Thụ đang ôm người đẹp trong tay và thưởng thức cao lương Tây Vực mới tiến cống .
– Đúng thế ! – Diệc Nhi quỳ trước điện . Thân hình tiều tụy mỏng manh đến đáng sợ . Sợ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ cuốn nàng đi mất …
– Ta còn tưởng là ai . Thì ra là Diệc quý phi … – Một giọng nữ cao vút cất lên . Người đẹp trên tay Hoàng Thụ ngay lập tức mặt cắt không còn giọt máu vội lui trước. Nữ nhân kia còn liếc ánh nhìn đáng sợ về phía nàng . Như muốn ăn tươi nuốt sống , như hận không thể cắn nát nàng ta.
– Tử Lam , nàng đến rồi à? – Âm sắc Hoàng Thụ có chút run rẩy.
Diệc Nhi tự hỏi không biết vị nữ nhân nào lại có thể khiến Hoàng Thụ nể phục như thế . Chợt nhớ lại năm xưa có một nàng Tử Lam làm hầu nữ bên cạnh Hoàng hậu .
– Nhị Đẳng Tử Lam tham kiến Hoàng thượng , Nhất đẳng Quý phi Nương nương !
Dáng điệu hành lễ của nàng ta miễn cưỡng vô cùng . Sau đó đứng giữa điện bằng một phong thái uy nghiêm , lẫm liệt . Thì ra đã lên tới chức Nhị Đẳng Quý phi .
– Diệc Quý phi Nương nương ! Người không ở Tương Dao viện dưỡng bệnh , đến đây có chuyện gì vậy? Người không khỏe chỗ nào sao? Kim ma ma hầu hạ không chu đáo? Hay người đã quen với những thứ xa hoa nên không chịu nổi sự ảm đạm ở đó ?
Diệc Nhi không muốn đối đáp với loại người kiêu ngạo như vậy nên định bụn