
bệ bước lên lầu. Ánh mắt đa tình , đẹp mê hồn lướt qua các kĩ nữ thanh lâu khiến họ thóang ngây dại.
Căn phòng trên lầu của Nhược Tước cô nương trải đầy hoa dại .
Cánh cửa khép lại khẽ khàng, chiếc then tự động lăn vào lỗ như chưa từng được mở ra.
Nhược Tước ngồi lặng yên. Phúc Minh cũng ngồi lặng.
– Cô…Là cô ư?
Người con gái đối diện tuy xinh đẹp như hoa nhưng những đường nét sắc bén quen thuộc ngày nào vẫn không đổi khác.
– Là thiếp!
Nhược Tước bắt đầu gẩy đàn. Tiếng đàn não nề , ai oán, vang vọng khắp lâu. Khiến cho các quan khách bên dưới đang trò chuyện rôm rả cũng phải lặng người lắng nghe:
Trách chàng sao không hiểu lòng thiếp
Trách chàng sao quá vội vàng
Bỏ lại mối nhân duyên trời se
Thiếp vẫn chờ đợi chàng
Thiếp vẫn mãi yêu thương
Mãi ôm một bóng hình nơi xa
…
Bỗng nhiên lầu dưới vang lên những tiếng hét, tiếng kêu la thất thanh, tiếng rạch da, tiếng đâm chém chát chúa,…
TÌNH YÊU CỦA ĐẰNG MỘC CÔNG CHÚA (3)
” Phập ”
Một sát thủ đứng ngoài cửa phòng. Then cài cứng cáp bị y chặt đứt chỉ độc nhất nhát kiếm.
– Công chúa! Thiền vu sai thuộc hạ đón Người về Hung Nô
– Chẳng lẽ cha ta sắp khai chiến với Triều đình?
– Ta không rõ! – Sát thủ trả lời.
– Chàng mau đi đi! Duyên phận chúng ta coi như chấm dứt
– Hắn không được đi đâu cả! Công chúa! Hắn đã nghe được mọi chuyện. Phải giết! – Sát thủ cất tiếngThanh âm dứt khoát và lạnh lùng hơn cả sắt đá.
– Ngươi dám… Đây là phò mã , là phu quân ta!
– Công chúa quên rồi sao? Hắn đã vứt bỏ Người …
– Thôi đi!
-Cô ta cưỡng hiếp ta! – Phúc Minh phẫn nộ
– Tên điên này! Chẳng lẽ ngươi không biết hôm ấy , huynh trưởng của ta định lấy mạng ngươi. Công chúa đã thay ngươi nhận nhát kiếm đó à? Trên đầu Người còn lưu lại vết sẹo đó…
– Ta nói thôi cơ mà! – Đằng Mộc trừng mắt
– Vậy…
– Xin công chúa cho ta nói hết! Ta đánh ngất ngươi rồi nhét Viên Mê hồn dược vào miệng ngươi …Vì nó, ngươi đã lâm hạnh công chúa …Ta chỉ là muốn huynh trưởng ta quên Người … KHông ngờ…
Phúc Minh dần hiểu ra. Y cười khổ .
– Tại sao nàng không nói cho ta biết?
– Vì… ta không muốn chàng khổ tâm! Thà chàng cứ hiểu lầm …
– Nàng thật ngốc!- Phúc Minh ôm Đằng Mộc vào lòng. Tim khẽ trào dâng thứ cảm xúc ấm áp lạ lùng.
” Một giờ một khắc là phu thê
Trăm năm vạn kiếp tận duyên phận”
– Công chúa! Người…
– Ngươi không nghe thấy sao?
” Một giờ một khắc là phu thê . Trăm năm vạn kiếp tận duyên phận “. Nhĩ Cổn ! Ta không thể về Hung Nô cùng ngươi được!
– Vậy xin công chúa bảo trọng! – Nhĩ Cổn chắp tay đầy cung kính
– Bảo trọng!
Nhĩ Cổn lao vút qua cửa sổ trước khi quan binh kéo đến. Bóng y nhanh như chim cắt.
Cánh cửa phòng dần khép.
Mùi máu tanh bẩn không thể xâm nhập vào bên trong.
Khung cảnh viên mãn tựa như mộng
VỰC SÂU BI THẢM
Sống thì sao? Chết thì sao? Chẳng phải cũng đều vì một chữ ” tình ”
…
Quan tri huyện huyện Trường An sống trong phủ . Nhìn bề ngoài có chút cũ kĩ , công đường cũng cũ nát, mạng nhện giăng đầy trần.
Sáng nay , DIệc Nhi đã tới cửa hiệu mua một bộ y phục đen tuyền thêu những hình xoắn ốc in chìm. Cô toan bước vào phủ thì bị đám lính giữ cửa chặn lại.
– To gan! – Kỷ Cung giơ kim bài lên , cao giọng : – Ta phụng mệnh Hoàng thượng đến đây thăm nom nạn dân , cứu chữa dịch bệnh , các ngươi dám ngăn cản sao?
– Dạ chúng tôi không dám! Để chúng tôi báo với Quan trên một tiếng!~
– Bọn ta đợi!
Quan huyện Trường An mặc áo gấm màu mận bước ra. Mão nạm bích ngọc, khí thế đường bệ oai nghiêm
– Có chuyện gì mà ồn ào thế?
– Chúng ta là người do Đương kim Hoàng thượng cử đến để giám sát việc trị thủy ở đây .
– Ôi ! Thì ra là Kỷ đại nhân . Thứ lỗi cho hạ quan không đón tiếp Người chu đáo . – Tên quan huyện ngạo mạn nói . Y phục của hắn là loại gấm đắt tiền nhất , thường chỉ có các cung nhân mới được mặc. – Vậy vị công tử này là …
– Tiểu nhân là thư đồng của Kỷ tướng quân !
” Kì lạ thật ! Hắn là thư đồng mà còn ăn vận đẹp hơn Kỷ Cung ” Hắn nghĩ ngợi một lát rồi niềm nở :
– Vậy đêm nay hạ quan sẽ sắp xếp cho hai vị chỗ nghỉ ngơi . Tiểu An ! Mau đi dọn dẹp căn phòng phía Tây Nam phủ !
Bước vào khoảng sân sau phủ , Diệc Nhi bỗng thấy choáng váng ! Khác hẳn vẻ cổ kính bên ngoài , gian nhà của vị quan này to lớn , lộng lẫy như cung điện .Sàn được chủ nhân dát vàng ròng . Xa hoa vô kể ! Cô nghĩ : chỉ với một chức quan huyện nhỏ nhoi , hắn lấy đâu ra nhiều tiền của như vậy?
Cô và Kỷ Cung được nghỉ ở căn phòng nhỏ , đơn sơ. Lúc này , trong lòng Diệc Nhi trào dâng cảm giác kì lạ … Hai người ở chung một phòng !?! ~ ing o_0
– Tiểu An , còn phòng trống nào khác không?
Tiểu An lắc đầu . Thì ra hắn bị câm !
Thấy một đám a hoàn đi qua , cô bèn chạy tới hỏi các nàng , chỉ thấy ai cũng im lặng không nói nửa lời .
– Tiểu An à ! Người trong phủ làm sao thế ? Đều bị câm rồi ư?
Tiểu An gật đầu . Lúc hắn mở cửa phòng , cô còn để ý , ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải điều khiển chiếc chìa khóa nhỏ rất là khó khăn .
– Tay ngươi….
Ánh mắt hắn đầy bi thương khiến cô thoáng rùng mình .
…
– Đại nhân cho gọi thuộc hạ ?
– Cao Minh ! Ngươi hãy giúp bản qua