
. Có lẽ Đại phu đó phải là bậc cao minh mới giữ lại được đôi mắt cho nàng …
Diệc Nhi định thoát khỏi vòng tay hắn và bỏ chạy nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy cô .
– Nàng muốn đi đâu chứ? Ta vẫn đang trò chuyện cùng nàng mà. – Y lạnh lùng cười.
– Đúng thế ! Người đó có y thuật bậc nhất kinh thành này .- Diệc Nhi miễn cưỡng trả lời.
– Nói vậy , người có thân phận cao quý trong Hoàng triều mới có được sự hậu đãi như vậy . Nàng … chính là quý phi?
– Là ta
Đôi tay người đó nới lỏng dần :
– Đã mạo phạm Người rồi . Ta tới đây chính là để chữa bệnh cho nàng .
Tiếc rằng lúc đó , Diệc Nhi không nhìn thấy được cảnh sắc tuyệt đẹp khi nam nhân áo trắng ôm nàng vào lòng . Nước hồ xanh như ngọc , những đốm sáng rơi xung quanh còn đọng lại trên lá cây. Vài đốm huyền phù mặt hồ.
p/s : châu sai , phát điền : thoa / hoa cài tóc , huyền phù : trạng thái lơ lửng trên mặt nước
KHỎI BỆNH
Trời phủ một màu xám xịt đầy đe dọa …
Diệc Nhi ngồi yên trên chiếc giường ấm áp , lười biếng chùm chăn và nghe tiếng mưa thật buồn đang lặng lẽ rơi ngoài kia .
– Ngự y tới ! – Tô công công cất lên chất giọng eo éo .
– Tham kiến Quý phi Nương nương
– Miễn lễ – Diệc Nhi mệt mỏi ngáp . Nếu thế gian này không còn Kỷ Cung , cô cũng chẳng thiết nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa..
– Sao Người không có chút vui vẻ nào vậy? – Kim ma ma ngạc nhiên nhìn biểu hiện của cô . Bà cho rằng Quý phi không may gặp nạn bị mù nên sinh ra lãnh đạm . Nếu chữa khỏi mắt , chắc chắn người sẽ vui mừng như xưa .Nhưng mọi việc diễn ra hoàn toàn đi ngược lại suy đoán của bà..
– Người đã không còn … Ta nhìn những cảnh vật ngoài kia chỉ càng thêm đau lòng . Ma ma và Tô công công cứ lui ra trước đi .
– Giờ tại hạ sẽ chữa cho Người hết bệnh .
– Bệnh của ta là tâm bệnh , không cách nào chữa khỏi ! Ngươi cũng rời khỏi Hoàng cung này đi . Ta sẽ xin hoàng thượng miễn tội cho ngươi .
– Nàng nghĩ rằng ta không thể sao? Thứ lỗi cho ta nói thẳng : Tình cảm nam nữ đâu phải thứ quan trọng nhất cuộc đời này? Quan trọng hơn là nàng phải tiếp tục sống thật hạnh phúc …
Diệc Nhi thầm kinh ngạc. Tại sao hắn lại thấu hiểu tâm can cô như vậy?
Rồi cô chợt bừng tỉnh .Đúng thế ! Tình yêu đâu phải thứ quan trọng nhất trong cuộc sống . Hơn nữa , những chuyện xảy ra với cô đều chỉ như một giấc mộng . Cô là đứa trẻ mồ côi , không gia đình, không nhà cửa, điều duy nhất cô theo đuổi chính là võ học . Nếu sau này trở về thế giới hiện đại , bị mù sẽ rất khó tâp võ , rất khó sống ! Diệc Nhi liền ngoan ngoãn ngồi yên để người đó chữa bệnh cho mình . Khi bàn tay ấy lướt qua mũi cô , phảng phất mùi hương quen thuộc mà suốt kiếp này cô không thể lãng quên …
Hai viên đá cọ xung quanh mắt Diệc Nhi dần biến thành những viên ngọc xinh đẹp .
” Chẳng phải viên đá này ở trên Vọng Thiết Sơn sao? Cọ đá này vào da thịt , đá sẽ hóa ngọc , chữa được mọi bách bệnh. Thì ra nó lại kì diệu như vậy ” (đọc phần 2)
Đầu tiên , những hình ảnh mờ ảo lướt qua võng mạc cô ,rồi sáng dần , sáng dần …
– Kỷ Cung !
Ngay khi nhìn thấy nam tử trước mặt , lòng Diệc Nhi bỗng hạnh phúc kì lạ . Chàng giờ còn đẹp hơn xưa . Cô lo lắng không biết lúc này khi không trang điểm , trông cô có tiều tụy xơ xác lắm không . Cô dụi mắt lần nữa để chắc rằng chàng không phải là ảo ảnh hay một thứ gì đó tương tự .
MẮC BẪY
– Quý phi . Nàng đã nhìn lại được là tốt rồi .
– Quý phi ? Tại sao huynh lại gọi muội xa lạ như vậy?
Niềm vui được gặp lại trong lòng Diệc Nhi bỗng chốc tan biến. Chẳng lẽ Kỷ Cung đã sớm biết chuyện giữa cô và Hoàng Thụ ngày hôm ấy ? Diệc Nhi càng nghĩ càng hoang mang .
– Đừng gọi muội như vậy !
” Diệc Nhi ”
Hai chữ ” Diệc Nhi ” y phát ra khiến cô cảm thấy chút hạnh phúc nhỏ bé . Đoạn cô dang tay ôm chặt lấy y . Y cũng đưa tay trái lên vuốt vuốt mái tóc đen óng tuyệt đẹp của cô . .
– Nàng rất xinh đẹp !
Diệc Nhi bỗng khựng lại . Kỷ Cung thay đổi rồi sao ? Trước đây , chàng chưa bao giờ khen cô đẹp . Dù sự thật cô có chút nữ sắc nhưng chàng lại là tuyệt đỉnh mĩ nam thuộc hàng cực phẩm . Huống hồ cô vừa ốm dậy …
Nhưng rồi Diệc Nhi cũng xua tan ý nghĩ kì lạ ấy đi . Ba năm trôi qua , chàng lưu lạc khắp nơi . Đương nhiên sẽ có đổi khác . Quan trọng là giờ đây , chàng đã trở về bên cô …
***
– Mấy hôm nay nương nương rất vui vẻ !
Kim ma ma thấy Diệc Nhi vừa hát vừa làm điểm tâm .
– Ma ma có biết hôm nay Bổn cung làm món gì không ?
– Ưm… Nô tì ngửi thấy hương hành tiêu rất thơm …
– Đây chính là món cháo bào ngư hảo hạng mà ta mới học được đó !
– Không biết người nào có phúc như vậy ? Đươc Nương nương tự tay nấu điểm tâm .
– A… ! Thật ra có rất nhiều : Hoàng thượng , Kim ma ma , Thái giám gác cửa , Tô công công và … Kỷ thị vệ .
– Kỷ thị vệ chẳng phải đã…- Kim ma ma định nói ” chết ” nhưng nhìn tâm trạng của Diệc Nhi thì vội sửa lại – … đã có đồ ăn rồi sao ? Nhưng tâm ý của Nương nương chắc chắn hắn vẫn phải nhận !
– Đúng lắm ! Ma ma cũng phụ ta một tay nào
– Nô tì biết ạ !
…
Diệc Nhi đã trang điểm và vận y phục rực rỡ tuyệt đẹp , ngồi bên hồ sen chờ Kỷ Cung . Nhưng … một canh giờ , hai canh giờ , … t