Kính Vạn Hoa : Gia Sư – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa : Gia Sư – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322185

Bình chọn: 7.00/10/218 lượt.

thắc mắc:

– Gầy sắt là sao, gầy nhôm là sao?

Quỳnh Dao nheo mắt:

– Sắt với nhôm khác nhau như thế nào mà cũng không biết hả? Nhôm đụng vô là móp. Còn sắt đụng vô là gãy tay liền.

Thằng em cười hê hê:

– Gãy tay anh mày hở?

– Gãy tay anh mày ấy!

Quỳnh Dao không vừa, “đốp” lại ngay. Rồi không buồn để ý đến bộ dạng càng lúc càng khó coi của Quý ròm, nó vênh mặt thách thức:

– Không tin thì mày kêu anh mày đụng vào đi!

Tất nhiên là thằng em không tin. Nó huých khuỷu tay ra sau, đụng “bộp” vào bụng anh nó:

– Sợ gì! Chơi liền đi anh!

Bị thằng em giục, thằng anh bước lên một bước. Nhưng rồi nó bỗng trù trừ. Nó nhìn lom lom đối thủ, bụng bất giác dậy lên ngờ vực. Có khi thằng ròm này luyện cánh tay cứng như sắt thật cũng nên, nếu không thế, tại sao nó dám vác bộ xương còm ra đây khiêu chiến!

Thấy đối phương e dè dừng bước, Quý ròm hơi mừng mừng. Nó lập tức chộp lấy cơ hội:

– Nếu mày không muốn thử sức thì thôi, tao không ép. Bữa nay tao cũng không có hứng đánh nhau.

Quý ròm vừa nói vừa dòm chừng đối phương. Và nó nở từng khúc ruột khi thấy thằng nhãi to con kia gật gà gật gù như sắp sửa nhận lời bãi chiến tới nơi.

Khổ nỗi, đúng vào lúc thằng nhãi chuẩn bị mở miệng tuyên bố rút lui, con nhóc Quỳnh Dao thình lình cười hi hi, và câu nói xóc hông của nó chẳng khác gì dầu đổ ào ào vô lửa:

– Sợ rồi! Sợ rồi! Thôi, hai anh em mày mở miệng nhận thua đi rồi anh tao tha cho về.

Trong thoáng mắt, anh em thằng nhóc và Quý ròm, ba gương mặt tái đi vì giận. Anh em thằng nhóc giận vì bị hạ thấp quá đáng. Quý ròm ngược lại, giận vì được đề cao quá đà.

Thằng em lườm Quý ròm, bĩu môi “xì” một tiếng:

– Thua cái mốc xì!

Nó kéo anh nó, giục:

– Nhào vô đi anh!

Thằng anh không hiếu chiến bằng thằng em. Nhưng trước sự khích bác của đối thủ, nó không muốn tỏ ra nhu nhược. Thằng em đứng bên cạnh lại hối thúc chằm chặp khiến tay chân nó bất giác đâm ra ngứa ngáy.

Nó xăn tay áo:

– Ðược rồi! Tao cũng đang muốn thử xem gầy sắt là như thế nào.

Quýnh Dao huých vô lưng Quý ròm, hăm hở:

– Nó muốn xem thì cho nó xem đi anh!

Quý ròm ngoảnh nhìn gương mặt rạng rỡ của cô học trò, không rõ con quỷ con tin tưởng vào tài nghệ của mình thật hay đang âm mưu dưa mình vào chỗ chết.

– Thầy sợ hả thầy? – Thấy Quý ròm nhìn mình chăm chăm, Quỳnh Dao hạ giọng hỏi.

– Sợ gì!

Quý ròm đáp bằng giọng đau khổ. Rồi không muốn con nhóc nhận ra vẻ lo lắng của mình, nó quay về phía đối thủ, hùng hổ:

– Bộ mày muốn chơi nhau thật hả?

– Thật.

Quý ròm thu nắm đấm đưa lên miệng hít hà:

– Bộ mày không sợ quả đấm sắt này hả?

– Không sợ.

– Bộ mày không sợ gãy tay hả?

Lần này thằng anh tỏ ra ngần ngừ. Gãy tay ai mà chả sợ. Nó đưa mắt liếc thằng em rồi mím môi:

– Không sợ.

Biết không thể lùi được nữa, Quý ròm thở dài:

– Vậy mày ngon mày nhào vô đi!

Thằng anh nhào vô ngay. Nhanh đến mức Quý ròm vừa chớp mắt, chưa kịp nhìn rõ sự chuyển động của đối phương, đã lãnh một cú đấm trúng ngay con mắt trái.

Quý ròm đau đớn ôm mặt lùi lại, thấy rõ ba mươi sáu ông sao xẹt.

Bây giờ Quý ròm mới hối hận là đã không đề phòng. Thấy thằng anh chần chờ cả buổi, nó tưởng thằng này phải đấu mồm chán chê mới ra tay. Nào ngờ nó vừa kêu nhào vô, đối phương đã nhào vô ngay tắp lự.

Nhưng Quý ròm không có thì giờ để nghĩ ngợi lâu. Thằng anh sau khi ngơ ngác trước cú đấm trúng đích dễ dàng đã lại hăng hái xông tới.

Lần này, vừa thấy bóng người thấp thoáng, Quý ròm đã nhanh chân vọt tuốt ra xa.

– Rượt theo đi anh!

Tiếng thằng em cất lên đầy hào hứng.

Thằng anh không nói không rằng. Nó lầm lì nhảy bổ lại phía Quý ròm, tung một cú đá sấm sét.

Quý ròm luống cuống né qua một bên, nhờ vậy tránh được cú đá khủng khiếp của đối phương. Nó nghe tiếng gió vù qua tai, biết mình vừa thoát chết, hoảng vía co giò phóng tuốt vô nhà.

– Hà hà! – Thằng em cất giọng nhạo báng – Quả đấm sắt cất đâu rồi, sao không đem ra cho anh tao thưởng thức một tí?

Quỳnh Dao không ngờ Quý ròm đánh nhau ẹ đến thế, đỏ mặt kêu to:

– Anh Quý ơi, chạy đi đâu thế? Quay lại phản công đi chứ!

Thằng em toét miệng cười:

– Anh mày són ra quần rồi, kêu gì mà kêu!

Quỳnh Dao nhìn vô nhà, tức tối:

– Anh Quý ơi anh Quý!

Quỳnh Dao kêu năm lần bảy lượt, Quý ròm vẫn im ru.

Thằng em nheo nheo mắt:

– Thôi, đừng kêu nữa mỏi miệng. Anh mày chui xuống gầm giường trốn rồi!

Nó giơ tay chào:

– Về nhé! Nhớ đấy, lần sau đừng có dại dột trêu vào anh em tao!

Quỳnh Dao nghiến răng trèo trẹo:

– Ðợi đã! Anh tao vào băng bó vết thương rồi quay ra ngay bây giờ đấy!

Vừa dợm chân, nghe vậy, hai anh em thằng nhóc liền đứng lại, căng mắt nhìn vô nhà.

Nhưng lâu thật lâu, vẫn chẳng có động tĩnh gì bên trong. Quý ròm như chui đâu xuống đất.

Thằng em lại cười hì hì!

– Thôi, vào nhà săn sóc cho ông anh gầy sắt của mày đi!

Không buồn đợi Quỳnh Dao lên tiếng, lần này nói xong nó quay mình đi luôn. Thằng anh liếc vào trong nhà một cái, rồi lật đật chạy theo thằng em, bỏ mặc Quỳnh Dao đứng sững như trời trồng giữa sân.

Quỳnh Dao đứng chôn chân có đến một lúc


Polaroid