
Quý ròm lom lom vào mặt Tùng:– Em ra đây ở nhà có ai biết không?– Không.Quý ròm giật thót:– Ngay cả chị Hạnh cũng không biết?– Dạ không! – Tùng nuốt nước bọt – Em lẻn ra một mình!Lời thú nhận của thằng oắt làm Quý ròm tá hỏa. Mặt nó méo xẹo:– Thế này thì chết mất! Ba mẹ em mà biết thì em chỉ có tét đít!– Ba mẹ em không biết đâu! – Giọng Tùng tự tin – Lúc ra khỏi nhà, em bấm ổ khóa bên ngoài. Lát nữa em sẽ tự mở cửa sè sẹ đi vô!Rồi nó hớn hở khoe:– Em có đem theo chìa khóa đây nè!Thấy Tùn thọc tay vào túi định rút xâu chìa khóa ra để “minh họa”, Quý ròm lật đật xua tay:– Thôi, thôi, khỏi!Rồi nó quay sang Văn Châu mãy giờ vẫn đứng trố mắt bên cạnh:– Giờ tính sao Văn Châu? Có nên cho nó đi theo không?Nghe Quý ròm hỏi vậy, Tùng giãy nãy:– Cho em đi theo với! Cho em theo với!– Thôi, được rồi! – Văn Châu cười – Đã lỡ đi theo tới đây thì đi luôn! Nhưng nhớ phải tuyệt đối giữ im lặng và nhất là không được tự tiện làm bất cứ chuyện gì đấy!– Dạ, dạ, được mà! – Tùng rối rít – Em sẽ chẳng làm gì đâu! Em chỉ đứng xem thôi!Cái thằng! Mình đi truy tìm sào huyệt “bọn cướp” mà nó cứ làm như mình đi biểu diễn ca nhạc không bằng! Xem với lại xiếc, đúng là trẻ con! Quý ròm nhủ bụng và hừ giọng nói thêm:– Nhưng nhớ lần này là lần cuối cùng đấy nhé! Lần sau đi đâu phải được đồng ý của ba mẹ đàng hoàng, nếu không bọn anh sẽ không cho em đi theo đâu đấy!Nói xong, Quý ròm bỗng khụt khịt mũi, ngó lơ chỗ khác. Nó sực nhớ tối nay nó lẻn ra đây cũng chẳng hề được “ba mẹ đồng ý” tẹo nào cả.– Ối! – Đang ngượng ngùng quay mặt đi, Quý ròm bỗng tái mặt kêu lên – Tên kia biến đi đâu rồi?Văn Châu cũng vừa kịp nhận ra sự biến mất đột ngột của đối phương.– Bỏ xừ rồi! Kiểu này thì công toi!– Mình ầm ĩ cứ như họp chợ thế này, chắc hắn đã trốn từ đời tám hoánh! – Quý ròm than thở, giọng xuôi xị.– Đừng lo! – Tùng bình tĩnh chen lời – Mình còn có con Tai To đây mà sợ gì!Nói xong, nó ngồi thụp xuống vỗ vỗ lên lưng Tai To:– Tai To! Tên khi nãy đi đường nào rồi, mày tìm xem!Nãy giờ lẩn quẩn mãi một chỗ với cậu chủ nhỏ, có lẽ Tai To nóng ruột và chồn chân lắm. Nên Tùng vừa ra lệnh chưa dứt câu, nó đã phóng vọt lên trước, hăm hở dẫn đường.Bọn trẻ lập tức đi theo.Tai To dẫn bọn trẻ đi lâu thật lâu, quanh quanh quẹo quẹo. Nhưng bóng dáng đối phương vẫn bặt vô tăm tích.Đi một hồi, vừa mỏi chân vừa sốt ruột, Quý ròm quay sang Tùng:– Mũi con Tai To có thính không vậy hở Tùng?– Anh yên chí! Nó không bao giờ…Đang nói, mặt Tùng bỗng dưng nghệt ra.– Em sao vậy?Hỏi xong, mặt Quý ròm cũng liền nghệt ra theo. Nó vừa kịp nhận ra con đường mà tụi nó đang đi là con đường dẫn về nhà Tùng. Mãi một lúc, Quý ròm mới mở miệng được:– Thế này là thế nào hở Tùng?– Em cũng chẳng biết! – Tùng vẫn chưa hết bàng hoàng.Văn Châu ngập ngừng nhìn Tùng:– Hay là Tai to không hiểu mệnh lệnh của em?Tùng không trả lời câu hỏi của Văn Châu. Mà ngoác miệng gọi:– Tai To! Lại đây bảo nào!Đang mê mải dò tìm, nghe gọi, Tai To hơi có vẻ bực mình nhưng nó vẫn co giò phóng lại.Tùng ôm lấy cổ chú cún:– Tao bảo mày theo dấu “kẻ địch”, sao mày lại dẫn về nhà? Mày có khùng không vậy?Tai To cựa quậy trong tay Tùng như muốn vùng ra, nhưng rồi không thoát được, nó chồm lên thè lưỡi liếm mặt cậu chủ ra vẻ muốn nói ta đây chẳng khùng một chút nào, mau thả ta ra đi.Rốt cuộc chẳng biết làm gì. Tùng đành thả Tai To ra. Vừa thoát khỏi tay chủ, Tai To phóng vèo vèo lại chỗ cũ, rồi vừa chúi mũi đánh hơi nó vừa ngoái đầu lại chỗ bọn trẻ đứng, kêu lên rin rít vẻ nóng nảy.– Nó giục mình đấy! – Tùng tặc lưỡi – Kệ, cứ theo nó một đoạn nữa xem sao!Văn Châu và Quý ròm chẳng còn cách nào hơn là tiếp tục lẽo đẽo đi theo Tai To, lòng cầu mong cho nó đừng rẽ ngoặt vào cầu thang dẫn lên nhà nhỏ Hạnh.Tai To không quẹo về nhà thật. Bọn trẻ mừng quýnh khi thấy lúc đi ngang qua nhà, Tai To vẫn phớt lờ, thản nhiên đi tiếp.Quý ròm thở phào:– Như vậy tên khi nãy đích thị chạy ngang qua đây!– Thấy chưa! – Tùng được kịp khoe khoang – Em đã bảo con Tai To thính mũi số dách mà anh không tin!Quý ròm vừa rồi đâu có bảo là không tin, nhưng nó chẳng buồn cãi. Thấy Tai To không để mất dấu đối phương là nó mừng rồi.Đi khỏi nhà nhỏ Hạnh một quãng, Tai To bất thần quẹo trái.Quý ròm kêu khẽ:– Nó đi về phía kinh Tàu Hủ1Quả thật, một lát sau bọn trẻ đã ở bên bờ kinh, trong gió đã thoang thoảng mùi bùn.Tai To vẫn cắm đầu lầm lì đi miết. Nó kiên trì rảo dọc theo dãy nhà chông chênh ken dày sát mép nước.Trong khi bọn trẻ đang lo âu tự hỏi không biết Tai To có nổi hứng dẫn bọn nó đi lang thang ngoài đường cho đến tận sáng hay không thì Tai To đột ngột dừng chân trước một chiếc “cầu ván” thấp lè tè gồm những tấm gỗ dài bắt hờ hững trên những chiếc cọc nhô lên từ dưới dòng nước đen sì, đặc quánh.Sau khi quay lại như tỏ ý bảo bọn trẻ đi theo, Tai To thận trọng đặt chân lên “cầu”. Cầu có nhiều nhánh, de ngang rẽ dọc. Nhưng Tai To đã có chủ định. Nó cứ phăm phăm đi thẳng tới căn nhà nhỏ nằm phía trái.Gọi căn nhà này là căn lều thì đúng hơn! Nó nhỏ tí, cũ kỹ và xiêu vẹo. Mái tôn thủng lỗ chỗ, phải bọc ngoài bằng giấy dầu, còn những tấm phên đan thì mốc meo