The Soda Pop
Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tác giả: twosongbirds

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324643

Bình chọn: 8.5.00/10/464 lượt.

, bởi từ trước đến giờ mẹ chẳng bao giờ muốn gặp bạn của Nhi. Ý định của mẹ là gì? Nhi tự hỏi. Phải chăng mẹ đã biết quan hệ của hai người còn hơn cả bạn bè?

Chưa kịp làm gì thì bố Nhi đã cho xe chạy, chạy đến trước đường Tú đang đi và bấm còi để lấy sự chú ý của Tú. Nhi thở dài. Nhi biết bố mẹ cố tình làm vậy.

Nhi bấm cửa kính xuống, nói nhỏ nhẹ. “Tú ơi, bố…bố mẹ em muốn Tú đi cùng.” Rồi Nhi nói thầm chữ làm ơn, năn nỉ Tú lên xe. Thấy được tình cảnh khó khăn của Nhi, Tú gật đầu, rồi mở cửa bước lên. Khi lên xe, Tú không quên chào hỏi, và cảm ơn bố mẹ Nhi đã cho Tú quá giang về cùng.

Nhưng mà họ không đi về nhà.

“Bố mẹ đưa hai đứa đi ăn.” Mẹ Nhi thông báo.

“Mới gần 5 giờ thôi mà mẹ.” Nhi nói. Giờ này còn sớm để đi ăn tối, với lại Nhi cũng chẳng muốn Tú cảm thấy không thoải mái.

“Bây giờ đi mua đồ mới đã. Đi ăn ở nhà hàng sang trọng, người ta sẽ không hài lòng khi khách ăn mặc hời hợt như thế đâu.”

“Vậy về nhà rồi thay đồ đi, cũng đâu có xa lắm đâu mẹ.” Nhi đang cố gắng đẩy Tú ra khỏi tình cảnh này.

“Thế ra bây giờ mẹ không thể đưa con đi mua sắm à? Cứ tưởng đó giờ con vẫn thích .”

Nhi thích chứ. Nhi thích những đợt đi mua sắm với mẹ, nhưng lần này thì không.

Tú giữ yên lặng cả đoạn đường. Nhi cảm thấy hổ thẹn vì bố mẹ bây giờ trông rất đáng sợ. Đi khoảng 20 phút thì đến cửa tiệm mà mẹ Nhi muốn đến. Xuống xe nhìn vào cửa tiệm Nhi chỉ muốn thốt lên trong sợ hãi.

Đây là tiệm bán đầm.

Tiệm bán đầm!

Nhi nhìn qua Tú xem phản ứng Tú thế nào, thì thấy hai mắt Tú cũng đang trợn tròn ra.

Tuy rằng đó giờ Tú chưa bao giờ kể với Nhi về việc có bao giờ ăn mặc nữ tính hay không, nhưng xem xét với phong cách của Tú thì Nhi nghĩ là không. Bây giờ mẹ Nhi lại đẩy hai đứa vô trường hợp này, Nhi không biết phải làm thế nào.

Nhi nhìn qua Tú, thấy hai tay Tú nắm chặt lại, rồi Tú miễn cưỡng đi vào. Vừa vào bên trong, mẹ Nhi đã cầm sẵn 2 bộ đầm. Một bộ màu đen và một bộ màu kem. Bộ màu đen không dây mẹ đưa cho Nhi, còn bộ màu kem có tay mẹ đưa cho Tú. Tú cầm lấy rồi nhìn nó một hồi, bất động.

“Mẹ! Ở đây còn đồ nào khác không? Bạn Tú chắc không quen mặc mấy cái này đâu.” Nhi lên tiếng giải cứu.

“Sao lại không quen, cũng con gái hết mà.” Mẹ Nhi nói. “Mặt xinh thế này, mặc cái này vào, đánh tí son lên là xinh lắm.” Mẹ Nhi nâng mặt Tú lên. “Nè, mắt hai mí to tròn, mũi cao, miệng cười duyên. Lát nữa xong rồi bác bảo đảm mấy chàng trai nhìn cháu không chớp mắt luôn.”

“Mẹ! Mẹ đừng—”

“Không sao đâu Nhi,” Tú cắt lời Nhi, “Không sao đâu mà.” Tú nói trấn an Nhi, cũng như đang tự trấn an bản thân.

“Con cảm ơn bác đã khen.” Tú nói với mẹ Nhi, rồi bước vào trong thay áo.

Mẹ cười với Nhi, nụ cười như cho thấy mẹ đã thắng, rồi ra hiệu cho Nhi vào thay áo. Chấp nhận thua, Nhi lặng lẽ bước vào phòng thay đồ.

Mặc dù Tú là người vào phòng thay đồ trước, nhưng Nhi lại là người đầu tiên bước ra. Cái áo đầm đen không dây của Nhi khá giản dị, nó dài đến đầu gối và lấp lánh khi có ánh đèn rọi vào. Chân Nhi đang đau nên được mẹ miễn cho việc mang giày cao gót, nhưng Nhi đã thấy mẹ chuẩn bị một đôi khác. Nhi biết mẹ chuẩn bị đôi đó cho ai.

Một hồi lâu sau Nhi mới nghe tiếng cánh cửa nhẹ mở ra. Nhi hồi hộp nhìn về hướng Tú. Tú bước ra trong một bộ váy màu kem, có dây nịt ngay eo. Lần đầu tiên thấy Tú ăn mặc như thế này. Bộ đồ rất vừa với Tú, và dĩ nhiên Tú mặc lên rất đẹp, nhưng vẫn có một cảm giác không quen thuộc, không hợp. Trên mặt Tú hiện rõ thần thái không thoải mái. Tú còn chẳng dám đưa mắt nhìn Nhi.

Chỉ có mẹ Nhi là người vui nhất.

“Đấy! Bác nói có sai không nào? Xinh gái lắm.” Mẹ Nhi vỗ tay. “Lại đây bác xem.” Mẹ Nhi kéo Tú lại. “Phải chi tóc dài ra một tí nữa thì đẹp hơn.”

Tú vẫn chưa nói câu nào. Nhi thật muốn chạy lại ôm Tú ngay lập tức.

Mẹ Nhi đưa đôi guốc cho Tú, cũng như lần đưa chiếc đầm, Tú nhìn nó một hồi rồi cũng xỏ vào. Mẹ gật đầu hài lòng.

Gần đến giờ đặt hẹn với nhà hàng nên mẹ Nhi lật đật lại trả tiền. Tổng số tiền cho hai chiếc đầm và một đôi giày là 14 triệu 200 ngàn. Tú và Nhi đều há hốc miệng.

“Thưa bác, con không dám nhận đâu.” Tú nói.

“Không sao, không sao. Chuyện nhỏ mà. Hiếm khi có dịp bác dẫn bạn của Nhi đi ăn.” Mẹ Tú nói rồi nhanh chóng quẹt thẻ, thanh toán hoá đơn.



Họ đến nhà hàng khoảng 6 giờ rưỡi, đúng như đã hẹn. Bố mẹ Nhi đi trước, tay nắm tay, điều đó làm Nhi nở một nụ cười. Nhìn bố mẹ từ phía sau như vậy trông rất hạnh phúc, như một cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết; nhưng rồi nụ cười đó chợt tắt khi Nhi nghĩ về chính mình, vì Nhi cảm thấy đối với bố mẹ, Nhi như người vô hình vậy.

“Ah” Nhi nghe tiếng Tú kêu lên. Nhìn qua thì thấy Tú đang gặp khó khăn với đôi guốc mà mẹ Nhi bắt phải mang.

“Em xin lỗi Tú nhiều lắm. Em không muốn chuyện này xảy ra tí nào.”

“Tú đâu có trách em đâu, ngốc.” Tú nói. “Nhưng em hợp tác giúp Tú một tí, tụi mình đỡ nhau vào đi, chứ cái này khó đi quá à.”

Tuy biết là không nên cười, nhưng câu nói vừa rồi của Tú làm Nhi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhi mỉm cười với Tú, rồi nói, “Cứ đi từ từ, không sao đâu.”

Bố mẹ Nhi đặt bàn cho 4 người ở tầng 2 của nhà hàng