Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tác giả: twosongbirds

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324551

Bình chọn: 10.00/10/455 lượt.

hi mới cảm thấy an tâm, đỡ bứt rứt trong lòng.

Các bạn chịu phạt đều phải lên phòng hiệu trưởng sau ngày học để điểm danh, rồi cô hiệu trưởng phân việc để làm. Phương thì phải đi dọn dẹp sân trường trong khi Tú phải dọn dẹp dãy lớp của lầu một. Cố gắng từng bước một bước lên bậc thang, Nhi chậm chạp bước đi khập khiễng tìm Tú.

Nhi nhìn qua cửa kính của từng lớp học, đến lớp học thứ 3 thì thấy Tú đang lau chùi bàn ghế. Trong lớp còn cô giáo và hai bạn sinh viên đang thảo luận bài tập. Cả ba người họ có vẻ như không chú ý gì đến Tú lắm. Nhi rút điện thoại từ trong túi váy ra và gửi Tú một tin nhắn.

Nhi: Trông Tú có vẻ buồn chán nhỉ.

Nhi nhìn vào trong lớp và thấy Tú đang đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra. Vài giây sau Nhi nhận được tin nhắn trả lời.

Tú<3: Uh. Rất chán.

Tú<3: Khoan, sao em biết?

Nhi: Nhìn qua bên trái nè.

Vội nhìn qua bên trái của mình, Tú thấy Nhi ngoài hành lang sau cửa kính. Tú nhăn mặt rồi nhìn lên cô, thấy cô đã thảo luận xong với hai bạn sinh viên. Sợ cô phát hiện mình dùng diện thoại, Tú liền lấy một cây viết và quyển vở từ trong ba lô ra và viết lên đó vài từ. Nhìn qua cô giáo để chắc chắn rằng cô không có nhìn, Tú giơ quyển vở lên cho Nhi thấy mình viết gì trong đó, lấy tay chỉ cô giáo, ra ám hiệu rằng mình không thể nhắn tin.

Sao còn ở đây? :(- Tú viết

Nhi cũng lấy viết và vở trong ba lô của mình ra và viết, rồi dán nó lên cửa kính.

Em đang đợi Tú về cùng.

Một vài người bạn của Nhi đi ngang qua và bắt chuyện với Nhi làm Nhi phải xã giao vài lời, rồi khi Nhi quay lại nhìn Tú thì đã có vài từ được ghi trên giấy.

Em về trước đi.

Nhi lắc đầu, ra dấu cho Tú biết rằng Nhi sẽ không đi đâu hết. Thấy hai bạn sinh viên lại lên hỏi bài cô, Tú an tâm cầm điện thoại lên và bấm tiếp.

Tú<3: Nói thật đi, em chỉ muốn được cõng nữa phải không?

Nhi cười thầm. Thật ra Nhi không hề nghĩ đến chuyện đó, nhưng Tú nói cũng có lý.

Chắc vậy, Nhi nhắn tin trả lời.

Tú<3: Em biết nắm lấy thời cơ đó :)

Nhi đang ngồi làm bài tập ở hành lang thì Tú bước ra khỏi lớp. Nhìn đồng hồ điện thoại thì đã hơn 5 giờ. Khi Tú bước lại chỗ Nhi ngồi, Nhi chợt thấy Phương đang tiến đến từ phía sau, có vẻ như muốn gặp Tú để nói chuyện. Nhưng khi Phương nhìn thấy Nhi thì lập tức quay đi, khiến Nhi thắc mắc không biết Phương muốn nói gì với Tú. Tú đeo ba lô trước ngực, đỡ Nhi đứng dậy rồi giúp Nhi lên lưng mình. Quãng đường từ lầu một tới cổng trường cũng khá xa nhưng Tú không hề than vãn. Chính xác là hôm nay Tú không nói gì hết, cứ như vậy mà cõng Nhi đi xuống lầu, rồi ra cổng trường. Xung quanh có nhiều bạn chào Nhi, nhưng Nhi không quan tâm. Nhi vùi mặt vào cổ Tú, cảm giác bình yên đến lạ.

Khi về nhà, Tú dìu Nhi thẳng vào bên nhà Tú. Sam vừa nhìn thấy Nhi thì vui mừng hết cỡ, nhảy cả lên người làm Nhi mất thăng bằng. Cũng may Nhi té lên cái ghế sofa đằng sau. Sam nhảy lên và ngồi vào lòng Nhi, không cần biết là nó có quá to để ngồi vào lòng ai nữa. Bà và mẹ Tú rất quan tâm đến cái chân đau của Nhi, đưa ra rất nhiều câu hỏi. Khi anh hai của Tú, anh Tuấn đi làm về, Nhi cũng nhận được sự quan tâm y như vậy. Điều đó làm Nhi nghĩ ngay đến gia đình mình, và sự khác biệt giữa hai nhà. Có một chút buồn, khi Nhi lại thích ở đây hơn cả ở nhà của mình nữa.

Sau bữa tối, Tú giúp Nhi lên phòng mình rồi đi xuống nhà rửa chén, thực hiện hình phạt của mẹ. Sam chạy lên theo nhưng bà đã giữ nó lại, rồi nháy mắt với Tú. Nhi nghe Tú nói lí nhí với bà, “Tụi con có làm gì đâu” khi hai bà cháu đi xuống cầu thang với nhau.

Nhi ngồi trên giường và nhìn xung quanh, ghi nhớ từng tấm hình trong phòng. Một tấm hình gia đình được đặt ngay đầu giường. Trên tường có treo vài tấm hình của Tú hồi nhỏ, mà nếu không được treo trong phòng Tú thì Nhi cũng không dễ đoán ra. Đang ngẩn ngơ nhìn thì Tú bước vào.

“Sao nhanh vậy?” Nhi hỏi.

“Mẹ nói hôm nay em qua chơi nên được miễn.” Tú đóng cửa, và Nhi nghe tiếng bấm chốt khoá.

“Tú có bài tập không?”

“Có, nhưng không cần làm gấp.” Tú ngồi xuống cạnh Nhi.

“Em cũng có, nhưng cũng không cần làm gấp.” Nhi nói, rồi tiếp tục, “Vậy Tú muốn mình làm—”

Tú cắt lời Nhi bằng một nụ hôn.

Nhi hơi bất ngờ nên người cứng đơ, nhưng rồi cũng thả lỏng dần khi tay Tú đặt lên mặt Nhi và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má. Nhi chợt rùng mình và hít một hơi thật sâu. Nhi tự hỏi, vì sao mỗi lần Tú hôn mình, mình lại cảm thấy khó thở và càng muốn nhiều hơn? Tú ngưng nụ hôn rồi nhìn Nhi cười. Nhi không thể không mỉm cười đáp lại.

“Cái này là vì hôm qua em nợ Tú đó.”

“Vậy chắc…chắc em cũng phải trả công cho hôm nay nhỉ.” Không mất một giây nào, Nhi đặt môi mình lên môi Tú, đẩy Tú ngã xuống giường. Lần này Nhi chủ động, nằm hẳn lên người Tú rồi đưa lưỡi mình vào. Cả hai say đắm trong nụ hôn đến mức không nghe được tiếng gõ cửa phòng, cho đến khi nghe tiếng mẹ gọi vọng vào thì mới lật đật tách ra.

“Dạ con ra liền.” Tú nói to cho mẹ nghe. Đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, Tú lại mở cửa cho mẹ. Mẹ Tú bước vào phòng với một hộp bánh và hai ly chè hạt sen nhãn nhục.

“Mẹ làm chè ăn cho mát. Hai đứa có cần gì thêm thì


The Soda Pop