
Cô òa khóc ngon lành :- Người ta nói chức quản lý này tôi có được là nhờ làm bạn gái của anh . Tôi . . . tôi ức lắm .
Hiểu rõ chuyện , Hoàng Trung bật cười :
– Có chuyện đó mà cô giận tôi sao ? Lại chửi tôi tồi nữa chứ . Bộ cô tưởng làm bạn gái tôi dễ lắm à ? Tiểu thư Ngọc Liên còn chưa có vé , nhưng mà . . . .
Giơ tay lên định tát vào gương mặt của anh đang hách lên , cô lầm bầm :
– Anh đừng tưởng có giá lắm . Ngày mai anh phải vào nhà hàng “bào chữa” cho tôi .Hoàng Trung nheo mắt tình tứ :
– Bộ cô không thích như thế hả ?
– Anh mà còn nói nữa thì đừng trách tôi đó .
– Được rồi . Tôi không nói nữa .
Anh nhìn vào chìa khóa .
– Thì ra cô là chủ nhân mới của ngôi nhà này . Hôm đó nghe anh tôi nói mà tôi chưa gặp mặt . Sao , bỏ quên chìa khóa phải không ?
– Tôi bỏ quên ở nhà hàng rồi .
– Không còn cái nào sơ cua sao ?
– Có chứ , nhưng mà tôi đưa cho chị tôi rồi .
– Điện thoại cho chị cô đi .
– Không được , phiền lắm !
– Phiền . . . Vậy thì cô ở ngoài , chuyện dễ dàng .
Suýt bật khóc vì câu nói vô tình của anh , nhưng cô cố gắng kiềm chế . Cô không muốn yếu mềm trước mặt anh .- Không cần anh lo . Anh về đi .
Hoàng Trung nhíu mày :- Nhà tôi gần đây , nếu cô không ngại . . .
– Anh đừng có hòng .
– Tiếc thật ! Tôi có lòng giúp mà cô từ chối , vậy thì thôi . Tôi về đây , nhưng mà . . . Vì là đồng nghiệp , tôi nói cho cô đề phòng . Ở hẻm này nhiều dân xì ke lắm . Hễ nó thấy cái gì bán được là nó trộm ngay đó . . . kể cả con gái .
Một cảm giác lạnh xương sống chạy khắp người , cô hơi run giọng :
– Anh đừng có hù tôi . Tôi hổng sợ đâu .
– Vậy thì tốt . Tôi về đây .
Hoàng Trung biến mất ngay sau đó . Còn lại một mình , Mai Liên lo lắng cô cứ đảo mắt nhìn quanh . Cô muốn bật khóc khi nghĩ đến cả đêm nay phải ngồi phơi sương ở ngoài .
Còn cái gã vô tình vô nghĩa kia nữa , chẳng thương giùm phận gái người ta .
Bỗng nhiên có tiếng bước chân , rồi hai người đàn ông xuất hiện , tiếng của họ lè nhè như đã say :
– Ủa , cô em ! Bộ không muốn vào nhà hả ? Vậy đi chơi với anh nha .
Nép sát vào tường , cô lắc đầu :
– Dạ không , tôi bỏ quên chìa khóa thôi .
– Vậy thì . . . để anh mở cửa giúp cho .
Tên kia đề nghị :
– Hay là về nhà anh ở tạm đi .
– Xin cám ơn . Người nhà tôi sắp về rồi .
Một tên liều lĩnh nắm tay cô :
– Vậy đi một tí rồi về . Đi !
Mai Liên giằng tay ra , cô run giọng :
– Xin đừng . . . làm vậy . Tôi sẽ la lên đó .
– Anh em với nhau , cãi cọ là chuyện thường la làm gì .
Một tên đánh lạc hướng , một tên tiếp tục sấn tới níu tay cô .
– hai anh kia ! Làm gì vậy ?
Hoàng Trung xuất hiện . Giờ đây trong mắt cô , anh là vị cứu tinh anh hùng nhất .
Không muốn rắc rối , hai người đàn ông lăng xăng bỏ đi . Mai Liên thở phào nhẹ nhõm . Cô liếc anh :
– Cám ơn nha , tổng quản lý .
Hoàng Trung tỉnh rụi :
– Ơ ! Vậy mà tôi tưởng cô lao vào lòng tôi để được tôi che chở chứ .
– Vỡ mộng rồi phải không ? Đừng có ham , không dễ đâu .
Cái trề môi của cô làm anh phải chép miệng .
– Phải chi . . .
Khẽ lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vừa lóe lên , anh quay lưng :
– Đã không có chuyện gì , tôi về đây . Cô tiếp tục đợi người nhà về nhé .
– Nè ! Anh . . . anh đừng có vô lương tâm như vậy nha . Tôi . . . tôi là nhân viên của anh đó .
Hoàng Trung vẫn lạnh lùng :
– Xin lỗi nha , đã hết giờ làm việc rồi .
Lần này là thật sự , Mai Liên bật khóc ngon lành . Giọt nước mắt tủi thân và ghen tị . “Cô đâu phải là con của tổng giám đốc” . Cô cố nén , nhưng sao tiếng thút thít càng lớn hơn .
Quay lại nhìn , Hoàng Trung cảm thấy xót xa . Anh trách mình tại sao lại đùa dai như thế , cô quá đơn độc giữa cuộc đời mà .
Nhìn Mai Liên qua ánh mắt đồng cảm và yêu thương , anh không ngăn nổi cảm xúc của mình . Phút chốc , cô đã nằm gọn trong vòng tay anh . Anh vùi mặt vào tóc cô , giọng anh nhẹ như gió thoảng :
– Anh xin lỗi , anh không nên đùa dai như vậy .
Mai Liên cảm giác được sự che chở , cô yên lòng , ngả đầu lên bờ vai rộng vững chắc của anh .
Thời gian sẽ không trôi nữa nếu như không có ánh đèn xe chiếu vào . hai người vội buông nhau ra , nhưng ai cũng có một cám giác luyến tiếc vô cùng .
Xui thay chiếc xe lại dừng ngay kế bên .
Hoàng Mỹ nhe răng trêu em :
– Chết em rồi ! Anh đã thấy tất cả .
Không để cho ông anh có cơ hội “khống chế” mình , Hoàng Trung trả đòn :
– Anh cũng lém nhỉ . Ai ngồi sau lưng anh thế ?
Ngọc Mai bước xuống xe , cô đỏ mặt :
– Thì ra hai người là anh em .
Hoàng Mỹ gật đầu :
– Đúng rồi . Em quen với Hoàng Trung à ?
Nhăn mặt , Hoàng Trung kéo tay anh :
– “Tiểu thư” Đại của tổng giám đốc nhà hàng đó anh .
Mai Liên lại gây thêm bất ngờ cho cả hai anh em .
– Chị đến thật là may mắn cho em . Chìa khóa , em để quên ở nhà hàng rồi .
– Chị mới bị mắng ột chập đây . . . Bực quá , nên chị tìm đến em .
– Ơ ! Bộ chỗ em là chỗ lánh nạn sao ?
Thấy ánh mắt của Hoàng Trung lạ lẫm , Mai Liên khoát tay :
– Đâu còn chuyện gì bí mật nữa . Tôi là em nuôi của chị Ngọc Mai , tức là con nuôi của giám đốc .
Ngọc Mai dậm thêm :
– Nè ! Anh nhớ đừng có tiết lộ với ai nha , sẽ bất lợi cho Mai L