Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212984

Bình chọn: 9.00/10/1298 lượt.

t nâu ấm kia là một thứ hoàn toàn mới lạ, nhất thời khiến cậu quên cả đau đớn, cả tình huống mình đang rơi vào – và cả bản thân.Là nỗi đau.“Cho đến khi nào… thì em mới đuổi kịp tôi đây?” cái siết tay dần dần nới lỏng, anh nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói khẽ khàng như mật ngọt, không hiểu sao lại khiến lòng cậu nhoi nhói… “Rõ ràng, em là người vùng chạy trước, tại sao… lại bị tôi bỏ lại sau rồi?”Anh… đang ám chỉ gì?Cậu biết anh không nói về tốc độ, nhưng đầu óc lại bị ánh nhìn dày xéo của anh hoàn toàn phong bế, không tài nào suy luận logic. Anh… đang bỏ cậu lại sau lưng? Cậu đã luôn ra sức đuổi theo anh rồi, không phải sao?“Nhưng” – anh nhìn vẻ bàng hoàng trên mặt cậu , cười khổ não – “tôi không hề muốn em thua.”Đúng vậy, anh từ đầu đã không muốn cậu thua, bây giờ cũng thế. Trong cuộc vờn đuổi tình ái giữa hai người, rõ ràng cậu đã cất bước trước. Đeo bám anh, theo đuổi anh, khiến anh yêu cậu đến điên dại, rồi tự nguyện rong ruổi cùng cậu trên quãng đường dài tít tắp lúc nào không hay. Song có lẽ chân anh quá dài, hay chân cậu quá ngắn, mà cứ mỗi ngày trôi qua, anh cứ dần bỏ xa cậu, ngoái đầu nhìn lại trông thấy cậu có hơi chệch hướng, trong lòng khổ não vô cùng, chỉ muốn dừng lại chờ đợi. Nhưng trong cuộc chơi này, đôi chân không còn là của anh nữa rồi. Cho dù cậu có dừng lại, thì anh vẫn hoài tiến bước, không tài nào quay lại được…Cứ thế, anh buông tay cậu ra, quay lưng bước nhanh ra khỏi cánh cửa rộng mở của thương xá sầm uất.Mãi về sau, cậu cũng không tài nào hiểu nỗi tại sao mình lại sững ra, chôn chân nơi đấy hết gần một phút. Có lẽ, những đường nét thường ngày rắn rỏi trên gương mặt hoàn mỹ kia, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, sự đổi thay của chúng đã khiến trái tim cậu choáng ngợp, tâm hồn trong một khắc bỗng nhiên ngừng dao động. Nỗi xót xa của những kẻ đang yêu, vốn là lây nhiễm lẫn nhau mà! …khiến đôi mắt cậu cay xè mà không hiểu nguyên do gì cả…Bần thần một hồi, cậu cũng sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy theo bóng hình giờ đã khuất xa sau cánh cửa. Mặt đường gồ ghề, đôi giày đang mang lại không phải dành cho những người thích chạy, thế là cứ vấp lên ngã xuống, vẹo qua xiêu lại khi ngang dọc tới lui tìm kiếm bóng anh. Nắng đổ gay gắt trên làn da trắng muốt, nhưng ai kia lòng bấy giờ còn hơn lửa bỏng, thì còn đâu tâm trí mà lo lắng về sắc diện hoa ngọc của bản thân. Cứ nghĩ, nếu cậu để anh đi bây giờ, phải chăng anh rồi sẽ không trở lại nữa?Tiếng động cơ xe máy rộ lên từ phía sau, quen thuộc đến kinh ngạc. Cậu chưa kịp quay đầu lại thì bóng người áo đen cùng chiếc xe đua của mình đã lướt ngang qua, không hề quay đầu lại nhìn lấy một lần. Cố gắng chạy theo dù hiểu rằng sẽ không đuổi kịp, biết bản thân trông như một con ngố khi lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời trong bộ cánh trắng sang trọng và đôi giày hiệu đắt đỏ; song vẫn cứ chạy. Trật chân, cậu suýt đã ngã nhào, một bên gót giày giờ đây cũng gẫy gọng, ngước lên nhìn thì người nào đó đã cúi rạp người khuất xa từ lâu, mắt cậu chứa chan thất vọng não nề.Bức bối trong người, cậu hung hăng tước bỏ đôi giày, chân trần khập khiễng bước về hướng ngược lại trên con đường đã chạy qua, ánh nắng đổ lửa khiến mồ hồi chảy dài trên má, cơn giận và nỗi tủi nhục vì bị bỏ rơi dâng lên khiến cổ họng nghẽn tắc. Tức! Tức đến muốn phát khóc!Ấy vậy mà, chưa đầy năm tiếng sau, lại chống không nỗi “cơn nghiện” biến thái, vội vã rời nhà đi tìm anh. (Đúng là lòng tự trọng thua loài kiến ^w^)Đến The Stars, chưa kịp lên lầu đã được cho biết anh vẫn chưa về. Cậu gật đầu cảm tạ rồi vẫn vào nhà chờ. Mỏi mòn cả ngày, cậu ngã người ngủ quên trên ghế, đến khi giật mình tỉnh dậy thì đã quá nửa đêm. Vơ vội điện thoại, cậu liên tiếp nhấn vào tên anh, nhưng lần nào cũng cùng một phản hồi ngoài vùng phủ sóng. Nửa ấm ức, nửa lo lắng, cậu gọi cho Sehun , song đến cả vài tiếng sau, chỉ được báo lại rằng không một ai biết anh giờ ở nơi đâu.Anh đang chơi trò gì đây? Tại sao phải hành hạ cậu như vậy? Sự việc Wu Yi Fan là cậu có lỗi hay sao? Anh thậm chí không chừa cho cậu một giây để giải thích! Nếu đây là cách mà anh có thể yêu, nó đang dần khiến cậu cảm thấy ngột ngạt…Thở dài, cậu ngã đầu trên ghế một cách khuất phục, cảm thấy nhức nhối ghê gớm. Vậy thì sao chứ…? Cậu có thể rời khỏi anh sao?Ngột ngạt, vẫn còn tốt hơn là nín thở hoàn toàn.Ring…Bật người dậy, cậu chộp vội điện thoại, không thèm suy nghĩ và bắt máy, khát khao được nghe thấy chất giọng trầm khàn quen thuộc – cho dù mang tính đe dọa đi nữa.Nhưng vọng lại từ bên kia đầu dây, là giọng nói một người Nhật Bản xa lạ, tự xưng danh Kenji Takezaki – thám tử tư do Byun Min Hyun thuê mướn. Baekhyun mày hơi chau lại, lắng nghe những lời hỏi han thân thế của người đàn ông. Con người này… không phải làm việc cho Byun Min Hyun hay sao? Vì sao lại gọi cho cậu lúc này?“Cậu Byun, tôi biết hiện giờ ở nơi cậu đang là nửa đêm, nhưng tôi không có cách nào liên lạc được với Ông Byun, đành phải nhờ cậu vậy,” giọng nói bên kia có vẻ khẩn thiết.“Bây giờ ông ta đang ở Trung Quốc, có lẽ bận rộn,” cậu khựng lại, có


Teya Salat