
ó thể là: Đơn phương.Đúng vậy. Đơn phương. Như tình yêu của mẹ dành cho cha, như của cha dành cho người đó.Và của người đó dành cho cậu.Yêu luôn đi liền với ghen tuông và thù hận. Chả trách sao, mùa hè thứ mười ba của cậu bé mắt nâu không những mang theo dấu hiệu đầu tiên của băng giá, mà còn sự hận thù của người cha máu mủ.Cái gì đến rồi sẽ đến. Đòn roi vô cớ, sự lạnh lùng đến tàn nhẫn và lời nói cay nghiệt đã xé toạc bức tranh hạnh phúc được vẽ ra vào ba năm trước. Người mẹ vốn yếu đuối về mặt tâm lý, nên mỗi khi trông thấy chồng mình trở về với mùi rượu nồng nặc, bà liền khóa mình vào phòng, chỉ biết dùng gối bịt tai để cản lại âm thanh gào khóc van xin của đứa con tội nghiệp. Bà nào phải chưa từng thử can ngăn, chưa từng ném mình ra chịu đánh đập thay cho cậu… Chỉ là, sự yếu đuối đã đánh bại cả bản năng làm mẹ – đặc biệt khi bạo lực diễn ra dường như hằng ngày trong căn nhà lớn truyền lại mấy đời của Park Gia.Và, đâu chỉ có bạo lực mới khiến con người ta gục ngã. Những bí mật dơ bẩn, những gúc thắt ghê tởm trong một gia đình đã hoàn toàn hủy hoại người đàn bà ngoại lai này.Dần dà rồi, cậu bé học được cách bảo vệ bản thân. Sẽ cuộn tròn người lại, tay che chắn bảo vệ lấy đầu, rồi sau đó cứ để mặc cha mình ra tay “dạy dỗ”. Cậu còn học được cách trốn tránh “người đó”, vì dù chưa đủ lớn để hiểu chuyện, ít nhất thì cậu cũng nghiệm ra được cha sẽ nổi giận mỗi khi trông thấy người tình của mình xoa thuốc cho cậu. Vốn là, cậu cũng đâu hề thích người đó, lẫn cái cách người đó nhìn mình. Việc cậu quan tâm nhất lúc bấy giờ, là bảo vệ cho bản thân và người mẹ đáng thương thường xuyên đau ốm.Mùa thu năm cậu lên mười lăm, người mẹ đáng thương đó dường như đã mất hết chịu đựng. Trong một đêm mưa nặng hạt, sấm rền vang, đường lụt lội lên đến cổ chân; bà điên cuồng vơ vét hành lý và lẳng lặng trốn chạy một mình vào cảnh mưa tan tác.Sau khi trông thấy cảnh tượng hãi hùng trong phòng cậu.Park Chanyeol, từ ngày đó đã trở thành một con người khác.Vùi chôn tuổi thơ xuống lòng đất ngập nước, hận thù đứng dậy bước đi trong lớp vỏ giá băng. Từ đó về sau, thiếu gia họ Park không bao giờ đặt nửa bước chân vào căn nhà tổ truyền ba đời của dòng họ Park Gia.“Sunhwa, ngày đó luôn bị bạn bè bắt nạt, cô lập vì được thầy giáo thương yêu. Nhưng không một ai biết đằng sau cái vỏ thầy trò, người đàn ông đó đã luôn quấy rối cô ta, lợi dụng sự nhút nhát cùng gia thế kém cỏi của nữ học sinh mà giở trò đồi bại… Sunhwa là một người nội tâm, vì thế đã không dám kể với gia đình hay kiện lên hội đồng trường. Cô ta cho rằng sẽ chẳng ai tin mình. Và cô đã đúng, đối với một học sinh nghèo không sức ảnh hưởng, lời nói liệu có độ đáng tin bằng một thầy giáo lâu năm?”Baekhyun nhớ lại khuôn mặt Sehun khi thốt ra những lời ấy, sự bi thương cùng cực hiện rõ trong đáy mắt. Nhưng lại không phải dành cho cô gái trong câu chuyện.“…Chanyeol đã cứu cô ta, vì trông thấy được hình bóng của mình trong cô gái đó. Sợ hãi. Cô độc. Không lối thoát. Khi tuổi thơ thiếu vắng tình cảm hay sự bảo vệ, con người ta luôn tự vun vén những điều đó lên bản thân… hay một người khác có cùng hoàn cảnh với mình. Chanyeol chính là… tìm thấy cậu bé vô dụng, yếu đuối, đáng thương đến khốn nạn ngày nào đó – trong con người Sunhwa. Sự khao khát bù đắp cho bản thân đã khiến cậu ta mù quáng lao ra che chở cho cô ấy… Rồi…cho đến khi em xuất hiện.”Sehun đã thở dài khi kể đến đó, đôi mắt anh hoài niệm và xót ra khôn tả, cứ như cậu bé ấy là chính bản thân vậy.“Đối với Park Gia Chanyeol, à không, đối với Park Chanyeol, em bây giờ chính là khát khao được yêu của cậu ấy. Yêu một cách trọn vẹn.”Rồi anh đã nắm lấy tay cậu, nói thật nhiều, thật nhiều về số phận.Anh bảo cậu đã vượt trên số phận để đến với Chanyeol. Vì thế, xin cậu đừng bao giờ buông anh ấy ra. Chanyeol, cho đến giờ phút này, ngoài quá khứ phức tạp, thì vẫn còn bị ám ảnh mãi “lời nguyền Park gia”. Anh sẽ đòi hỏi luôn ở bên cậu, sẽ dùng mọi cách để chiếm hữu cậu, thậm chí mềm mỏng dịu dàng để ràng buộc cậu lại.Nhưng, sẽ không bao giờ thừa nhận mình yêu cậu.Baekhyun hiểu chứ, anh sợ một ngày, cậu sẽ ra đi như người mẹ yếu đuối của anh.Sợ một ngày, chữ “đơn phương” lại rơi vào chính bản thân mình.Sợ một ngày, lời nguyền quái ác kia sẽ ứng nghiệm.Không phải những con người trong câu chuyện đó, cả cha anh, mẹ anh và kẻ mang danh phá hoại gia đình họ… đều đã bị lời nguyền khiến cho khốn đốn hay sao?Chanyeol à, anh chắc hẳn đang lo sợ đến lượt mình…?…Tám năm lầy lội trong cô đơn và nhục nhã, liệu anh có còn khóc hay không?Hỏi lòng, hỏi người, cậu không biết phải đối mặt với loại cảm giác mới mẻ trong tim như thế nào. Có phải chăng trong loại tình yêu mà cậu đang trải nghiệm, nỗi đau có thể bị lây nhiễm?Bằng không, tâm trạng cậu sẽ không sầu não như hiện giờ. Lòng sẽ không nhói đau, mắt sẽ không ngấn nước.Và tim sẽ không đắng chát cỡ này.* * *“Chú Lee à, nhanh một chút được không?”Baekhyun với tay chạm vào vai người tài xế riêng, giọng cậu hơi run, có chút yếu ớt.“Nhưng Baekhyun à, mưa ngập đường như thế này, xe máy đều không chạy được, nhất là