Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212754

Bình chọn: 9.5.00/10/1275 lượt.

được Baekhyun, Devil Prince không những nhanh chóng phủi tay bỏ rơi, mà đến cả sống chết cũng chẳng thèm đoái hoài. Lúc này, mọi người mới sực tỉnh để nhận ra một vấn đề hiển nhiên mà bấy lâu nay bị vẻ đẹp của người đàn ông này che phủ: Park Chanyeol đích thị là kẻ kế thừa Park Gia – thế lực hắc ám hùng mạnh nhất nhì Châu Á.“Đừng la lối nữa. Tôi sẽ đi gặp cô ta.”Mọi con mắt đều dồn về Baekhyun.Không phải chứ? Đáng ra câu này nên thoát ra từ miệng Park Chnyeol mới đúng! Sao lại là hồ ly trơ tráo? Không lẽ phản diện đã bắt đầu biết cảm thấy tội lỗi?Park Chanyeol cau mày nhìn cậu. Sehun lập tức rời tay khỏi bàn. Một số kẻ nhận ra tín hiệu nguy hiểm đã vội đứng lên toan tẩu thoát. (càng lúc càng khôn ^^)“Em sẽ lo chu toàn chuyện này. Nhất định sẽ không để cô ta tạo ra cớ bẫy dụ anh nữa. Nên anh cũng đừng hòng đi thăm cô ta,” cậu gật đầu, vẻ mặt quyết tâm khi trừng mắt nhìn anh.Vỡ lẽ.Ác Ma lại quay về phong thái Hoàng Tử.Phó tướng thở phào.Mọi người nhẹ nhõm ngồi lại xuống ghế.Cái này đúng là “gần vua như gần hổ” – Ai nấy đều lắc đầu ảo não.Duy chỉ có Tao vẫn bừng bừng lửa giận, thái độ có phần hãi kinh. “Mày điên à?! Mày hại cô ấy còn chưa đủ sao? Xem Sunhwa là gì chứ?”Baekhyun gập lại ngón cái, xòe bốn ngón ra trước mặt Tao, giọng cậu tràn đầy sự chán chường khi lắc đầu một cách ảm đạm.“Chỉ có bốn chữ: Ngu, xuẩn, vô, đối.”* * *Hai ngày sau, cái kẻ tự-tin-vô-đối kia đã theo hẹn đến thăm người mình cho là ngu-xuẩn-vô-đối, lòng cảm thấy phiền hà ghê nơi. Không phải vì bệnh nhân tâm thần không ổn định sau cánh cửa kia, mà là “cái đuôi” lằng nhằng cứ đi theo mình. Sehun, không hiểu vì lo lắng hai người sẽ giết nhau hay đơn thuần tò mò muốn xem kịch (chắc vế sau =.=), cứ nhất nhất đòi theo cho bằng được.Nói mãi nói mãi, Baekhyun đã bảo anh chỉ có thể đứng ngoài nghe ngóng. Không được vào.“Nhưng anh muốn xem nhộn nhịp! Ở đây đâu cấm hai người vào thăm cùng lúc.” Sehun bướng bỉnh giằng co.Trừng mắt ngó Sehun vài giây, một nụ cười gian tà bỗng nở trên môi Baekhyun.“Em sẽ nói với Chanyeol rằng anh hôn em.”Lời vừa dứt, cái vẻ hí hửng trên mặt Sehun đã tắt ngấm. Anh nhìn một Baekhyun đang mỉm cười tinh nghịch, nửa uất ức nửa bức bối vì bị một nhóc mười-tám thản nhiên đe dọa, lại đạp ngay điểm yếu của mình mới khổ. Tiu ngỉu quay người đến ngồi trên ghế chờ, Sehun liếc xéo Baekhyun, mặt dỗi hờn như một đứa trẻ. Cậu cười cười, mở cửa bước vào phòng bệnh, thoáng nghe từ phía sau anh chàng phó tướng đang cố tình nói lớn: “Đúng là chỉ ‘bệnh’ trước mặt ‘hoàng thượng’ thôi nhỉ?”Cửa vừa đóng, Baekhyun khoan thai bước đến chiếc ghế đối diện giường, phủi phủi vài cái rồi từ tốn ngồi xuống, chân khoác qua chân đúng điệu quý tộc.“Đến xem tôi chết chưa đấy à?” thân hình nhỏ bé trên giường vẫn bất động, ánh mắt bệnh nhân không hề chạm đến kẻ thăm bệnh, đến ngay cả giọng nói cũng không còn sinh lực.Han Sunhwa chẳng khác gì một cái xác biết nói.“Hỏi dư thừa. Chết rồi còn đến xem làm gì?”Khuôn mặt xanh xao bỗng nhiên nở nụ cười nhạt nhẽo. “Đến lúc này cậu cũng còn miệng lưỡi thế.”Sự yên lặng tiếp theo trải ra căng thẳng, nhưng lại yên bình theo một cách khác. Dường như đôi bên đều đang chờ đợi. Chờ đợi sự bùng nổ của đối phương chẳng hạn.Cuối cùng, có vẻ không còn chịu được, tiếng gót giày nện lộp cộp trên sàn gạch lại trỗi lên. Baekhyun tiến đến trước mặt Sunhwa, tay đưa vào túi kéo ra một tấm giấy trắng có in chữ xanh nhạt. “Lần này đến đây là để đưa thứ này.”Đôi mắt Sunhwa ban đầu vẫn vô định, nhưng sau vài giây bắt đầu lướt nhẹ trên nội dung tờ giấy, đôi mắt vô hồn đột nhiên vấy lửa.Khóe môi Baekhyun khẽ nhếch lên khi Han Sunhwa lăn ngửa ra, miệng bật cười khanh khách. Cậu để mặc cô gái xanh xao kia tiếp tục cười, tiếng cười chứa đầy sự mai mỉa pha lẫn khinh bỉ. Kệ nó, cười được nghĩa là vẫn chưa hóa điên.“Cậu thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy, Baekhyun!” Sunhwa nói chen vào giữa những tràng cười đứt đoạn. “Đây là gì? Tiền bồi thường tình cảm mất mát của tôi? Haha…! Vậy mà có lúc tôi đã tưởng cậu thật sự khác với những kẻ phản diện khác cơ đấy! Hahaha…”“Đây không phải cho cô,” Baekhyun bình thản mỉm cười, đút lại tấm ngân phiếu vào túi mình. “Chẳng qua tôi chỉ muốn xem cô thật sự đã điên hay chưa. Còn nghĩ được như thế nghĩa là đầu óc vẫn minh mẫn. Tôi không thích nói chuyện cùng một cái xác không hồn.”Giọng cười nín bặt. Sunhwa lồm cồm ngồi dậy, Baekhyun theo quán tính cúi xuống giúp đỡ. Dĩ nhiên là cậu bị đẩy mạnh ra xa. “Đừng giả làm người tốt ở đây!”Baekhyun nhíu mày. “Không lẽ để cô loay hoay chật vật đến mai? Tôi không có thời gian nhiều thế.”Sunhwa mím môi, không phản kháng nữa, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, lưng tựa vào gối. “Cậu rốt cục hôm nay đến đây làm gì?”“Đưa ngân phiếu cho gia đình cô.”“Vậy có khác gì muốn bồi-”“Đừng gấp, tôi không rảnh mà đi ban phát ân huệ,” Baekhyun hất tóc ra sau, giọng vô cùng cương quyết. “Tôi muốn cô và họ chuyển đến một thành phố khác càng sớm càng tốt, ngay sau khi cô xuất viện. Mãi mãi không quay về đây. Số tiền này sẽ giúp các người trong việc dời nhà và thích nghi với hoà


Polaroid