
có thể thấy được hình ảnh cậu bé xinh đẹp vẫy tay chào, miệng vẫn nhoẻn cười tươi tắn.
“Thì em đến nhà người em yêu chứ sao.”
Thang máy đóng lại.
Sự yên lặng tràn ngập không gian.
Tiếng ‘ding’ khi lướt qua từng tầng không hiểu sao hôm nay lại mang âm sắc rùng rợn đến vậy, ông Jun cảm thấy bản thân như đang chìm vào một thước phim kinh dị không tên…
DING!
Ngước lên. Đèn sáng dừng lại ở số 13.
Ông Jun rùng mình. (Hiểu sao rùng mình rùi héng ^^)
Vài giây sau, có kẻ thảng thốt lên tiếng.
“…13…? Nhưng…đó chẳng phải là căn hộ của… Park gia – Park Chanyeol?”
* * *
Gần nửa đêm. Có bóng người thanh niên cao ráo sải chân bước vào sảnh lớn, bước chân tuy không đến nỗi tháo chạy nhưng cũng không kém phần vội vã.
Ông Jun có thể nhận ra dáng dấp đó ở bất cứ đâu. Bởi thiếu gia nhà họ Park vốn là con lai, cả chiều cao và ngoại hình đều rất khác người bản xứ. Huống chi, sự gấp gáp của cậu ta hôm nay có phần khiến ông ngạc nhiên.
Nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều, ông Jun cảm thấy nên nhắc nhở cậu Park vài lời. Bởi dù gì nhiệm vụ của ông là giữ gìn an ninh cho khu nhà này, và dựa vào sắc mặt sa sầm của Kim Jong In lúc nhìn lên hàng đèn thang máy, ông không nghĩ ra chút ý tốt nào trong ánh mắt ấy dành cho kẻ sở hữu tầng 13.
Song nhà họ Park là ‘bất khả phạm’. Ông Jun không thể nào để chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại nơi ông quản lý được.
Nghĩ thế, ông mở miệng gọi tên cậu. Nhưng cậu ta thậm chí chẳng hề chậm bước, huống chi là dừng lại nghe ông nói. Cứ thế ông theo cậu ấy đến thang máy, nói liền một mạch về cái tên Kim Jong In. Nhưng cậu Park chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua ông rồi quay mặt đi vào giữa cánh cửa đang mở ra.
“Tôi bảo thật đấy cậu Park . Kim Jong In nhất định sẽ gây khó dễ cho cậu, nhất là khi chuyện liên quan đến ‘ người cậu ta để ý’. Ôi tôi biết cậu ta là Baekhyun ngồi đó trong phòng làm việc của người cha kế, bao nhiêu lời trách mắng của ông về tội đi chơi về khuya bỗng nhiên như mây. Nhẹ hẫng. Cậu cũng chẳng buồn trả treo lại như thường ngày, bởi tâm trí giờ đã phiêu diêu đến tận đâu đâu không rõ. Chỉ biết nơi ‘đâu đâu’ đó nhất định có một chàng điển trai chân dài mang tên Park Chanyeol.Byun Min Hyun thở dài, nhìn món bảo bối của mình đờ đẫn mà vô phương mắng tiếp. Thế là cho cậu về phòng, đóng cửa suy nghĩ.Baekhyun suy nghĩ thật, nhưng là suy nghĩ chuyện tình yêu biến thái của mình. (=w=)Chanyeol đã đuổi theo sau ‘cuộc đào vong’ bất ngờ, rồi kéo xệch cậu về căn hộ của anh. Những tưởng anh sẽ ép cậu ở lại để…’gì gì’ nữa (>w<), nhưng anh chỉ vơ lấy áo khoác cho cậu, rồi chỉ vào túi bảo nhớ đừng quên vật đó.Đoạn, anh dùng xe mô-tô chở cậu về nhà.Cũng có hơi thất vọng……Tại sao ấy nhỉ? — Cậu tự hỏi lòng, rồi ôm chặt áo khoác da màu đen thẫm, hương vị đàn ông vẫn còn đậm trên đó.Thở dài, cậu mở túi trên bàn ra, ngẩn tò te một lúc khi nhìn thấy chai, lọ, hộp, băng, gạt,…nằm ngổn ngang cùng đám đồ cá nhân. Từ lúc nào những thứ này lại —Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, mặt cậu sững ra, rồi bình đạm lại.Đây…là thứ mà người ta gọi là ‘hạnh phúc’?Chắc không phải rồi, hạnh phúc làm sao lại khiến tim đau…Chớp nhoáng, cậu vơ lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một bản tin cực cute ‘đáp tạ’ người ta.“Anh, lần sau… nếu hôn em như vậy nữa, thì nhớ đánh thức em dậy trước……Ép tim lắm lắm…>.