
i miễn tử. Đừng nói là anh không giết người. Cho dù là có, e rằng đến cuối cùng cũng trở thành không có.(Thật ra là có giết a^^, nhưng mà là giết người khác. Vậy nên mới nói, truyện này ko có chính nghĩa thuần túy à, giết người không cần đền tội =w=)Vì vậy nên, sau nhiều lần liên tiếp thượng tòa, sự kiện rốt cục cũng trở nên êm thấm. Dù thế, giới truyền thông vẫn không ngừng vây kín cuộc sống của vị chủ tịch trẻ, khiến cho sinh hoạt của Baekhyun và Chanyeol trở nên muôn bề khó khăn, đi đâu cũng phải vệ sĩ kề bên, nơi ở cũng phải dời đi về một biệt thự không bị cánh nhà báo dễ dàng tiếp cận.Và dĩ nhiên là, hôn lễ càng chưa thể tính đến.Xong bề quốc pháp thì vẫn còn gia quy, Chanyeol vẫn còn phải đối mặt với cha con nhà họ Wu.Wu Yi Fan dĩ nhiên có ý muốn anh quay lại, phần nào cũng vì lợi ích cá nhân khi phải một mình đối lập với một số thành viên kỳ cựu bấy lâu. Hắn không ưa gì Sehun, song có một kẻ thù ghét mình ra mặt, vẫn là tốt hơn những người bạn đâm chém sau lưng. Wu Yi Fong – mặt khác – lại vô cùng bất ngờ trước quyết định rút lui của kẻ thừa kế chính thống, dĩ nhiên gây ra không ít trở ngại cho việc chuyển nhượng. Song, cho đến cùng, tất cả đều không thể cưỡng lại tầm khống chế của số phận. Và với Park Gia Chan Yeol, số phận là tự bản thân xoay chuyển.Trong khoảng thời gian cam go này, Baekhyun dĩ nhiên đêm ngày ở bên cạnh lo lắng cho anh từ miếng ăn đến giấc ngủ. Khi đứng trên bục đàn của cuộc sống, Da Costa là một chiến thần dũng mãnh. Về đến nhà ngã vào vòng tay người con trai bé nhỏ, lại nhanh chóng chuyển mình thành đứa bé họ Park Gia. Anh có lẽ đã trở nên nhu nhược thật rồi.Cảm giác đối với cậu cũng thay đổi rất nhiều. Luôn là kẻ đi ban phát sự an toàn cho thiên hạ, lần đầu tiên Chanyeol cảm thấy thế nào là an toàn thật sự. Không còn cần đến những hành động ái ân để chứng tỏ với bản thân rằng người này thật sự yêu mình, giờ đây mỗi một hành động nhỏ từ cậu đều nói lên tình cảm chất chứa. Như cái cách cậu mỉm cười mãn nguyện khi xếp quần áo cho anh chẳng hạn. Đứng từ ngoài phòng nhìn vào, anh không biết đã bao nhiêu lần nắm chặt bàn tay để đấu tranh với cái gọi là sự xúc động.Hận thù ư? Anh vẫn chưa thể từ bỏ. Nhưng đến tận thời điểm này, sau năm năm dài vẫy vùng trong đau khổ, lần đầu tiên anh nhận ra, mình không hận cậu vì sự phản bội.Khi bắt đầu yêu Baekhyun, anh đã biết cậu là một con người ích kỷ, bản thân có lẽ cũng vì thế đã vô thức trở nên quá chiếm hữu. Anh lo sợ một ngày mất đi cậu về chính tay cậu.Ghen cũng từ đó mà ra, độc đoán cũng vì vậy mà thành.Có thể, nếu ông trời lại tạo ra cơ hội để cậu bán đứng anh nhiều lần nữa, anh vẫn khó lòng thù cậu cho được. Điều anh oán trong suốt quãng thời gian qua, có chăng chính là sự mất tích của cậu. Cậu đã làm gì trong suốt năm năm đó, và quan trọng là – với ai?Con người anh là vậy. Tuy không phải thuộc dạng thủ cựu một cách quá đáng, anh vẫn không tài nào chấp nhận được hình ảnh người của mình trong vòng tay kẻ khác. Bản thân anh tuy cũng không phải trong sạch gì, nhưng ông trời đã sinh ra sự khác biệt giữa anh và những người khác mặc dù xã hội đã tiến bộ đến mức độ nào, cũng không thể phủ nhận được trong một góc nhỏ của bản năng anh, con người họ Byun vẫn là một sở hữu sống.Baekhyun nhìn sự việc luôn tinh tường hơn anh, các giác quan cũng nhạy cảm hơn anh, vì thế cậu được cho là cảm tính hơn anh. Do vì quá cảm tính, sự trung thành về thể xác của một người cũng đồng nghĩa với sự trung thành tâm linh. Có lẽ vì thế mà phần lớn cậu có thể dễ dàng tha thứ khi bị phản bội, song anh lại luôn khó lòng chấp nhận người của mình sa ngã cùng kẻ khác. Park Gia Chan Yeol nói cho cùng, không muốn ai chạm đến Baekhyun, nguyên do cũng vì không muốn ai chạm đến nội tâm của cậu.Baekhyun là một kẻ săn đuổi tình yêu. Bấy lâu nay không tìm kiếm anh, chỉ có thể vì một cá nhân khác.Một cá nhân mà cả đời anh cũng không bằng.Lắc đầu. Anh còn cố nghĩ làm gì? Đã quá muộn rồi. Anh vốn không muốn tin, nhưng đến giây phút này, khi hàng vạn tế bào đang ra sức gào thét sự thật, anh cũng không thể nào không tin nữa.Thì ra, trên đời này còn có loại khả năng – yêu một người đến cả hai lần.Anh do dự.Liệu có nên tiếp tục đắm chìm? CHƯƠNG 59: ANH MUỐN ĐƯỢC HẠNH PHÚC“Liệu có nên tiếp tục đắm chìm?”Câu trả lời đã dần dần lộ diện chỉ sau một tuần sau đó.Thành Quốc Vatican, Rome, Ý.Họ đến với thành phố mang danh vĩnh hằng này đã được năm ngày, sống hoàn toàn cách biệt với giới báo chí và thị phi chốn thương trường. Bởi không ai nghĩ sau vụ lộn xộn tại Châu Á, đường đường một chủ tịch tập đoàn mang đầy trách nhiệm lại có thể không bay về ngay trụ sở chính của công ty – vốn tọa lạc tại Milan – để dàn xếp ổn thỏa mọi tổn hại của scandal mang lại. Dù muốn né tránh sức tấn công từ giới truyền thông, cũng không mò đến một thành phố du lịch đông nghẹt người chỉ cách Milan vài giờ xe chạy. Họ không nghĩ Lorenzo da Costa ngu ngốc đến thế.Chỉ là, họ không biết rằng, Lorenzo da Costa cũng biết họ không nghĩ anh ngu ngốc đến thế.Vì vậy mà Rome – cái-thành-phố-đông-nghẹt-chỉ-cách-Milan-vài-giờ-xe-c