
nước Ý – một cách tài tình – vẫn xâm nhập vào được Thành Quốc Vatican kiên cố.Kéo mạnh chiếc khăn trên cổ, anh nhẹ nhàng đem nó choàng lên đầu cậu, che lại đôi tai đang ngày càng ửng đỏ và gò má trắng toát, lần đầu tiên nhớ ra Baekhyun rất sợ lạnh.“Đã bảo nên ở nhà. Ai lại có cái trò tham quan lúc nửa đêm thế này? Lúc đi lại không chịu chuẩn bị kỹ càng, mũ nón cũng không-”Hất đầu lên, cậu thản nhiên ngắt ngang tràng trách móc của anh, môi cong lên một nụ cười thanh bình. “Với em, nó vẫn là 135.”“Cái gì?”“Cho dù có chênh lệch chút, chính bản thân em đã bước lên những bậc thang đó mà đếm. Vì thế, nó chính là có 135 bậc.”Chanyeol nhíu mày, bàn tay vẫn còn vô thức mơn nhẹ trên gò má lạnh lẽo của cậu. Lại bướng bỉnh ngay cả ở chuyện này?“Sai số chỉ là ba bậc thang nhỏ bé. Song nguyên lý cũng giống như số phận mà thôi. Cho dù hiện thực chúng ta trải qua sai số so với lý tưởng rất lớn, nhưng là chính bản thân chúng ta trải nghiệm. Vì thế cho dù không hoàn hảo, dù chúng ta đã mất đi năm năm vô ích; em vẫn cảm thấy những gì bản thân sở hữu lúc này không tệ chút nào.”Cậu vừa lý giải vừa cười nhẹ, gương mặt bình yên, có vẻ như tự nhủ với bản thân nhiều hơn là với anh. Chẳng ngờ chính câu nói đó đã khiến Park Gia Chan Yeol rơi vào lãnh địa cấm, tâm tình đột nhiên trở nên u ám. Tay rời khỏi mặt cậu, anh đút chúng vào túi, bước chầm chậm về phía nhà thờ, dáng đi cô độc một cách lạ kỳ.“‘Năm năm vô ích?'” lưng vẫn quay về phía cậu, giọng anh chợt trầm xuống. Đây là lần đầu tiên sau đêm cuồng hoan lần đó, họ dấn bước vào chủ đề nguy hiểm này. “Nói chuyện cứ như bản thân đã uất ức suốt năm năm.”“Là cả hai chúng ta đã uất ức suốt năm năm,” cậu hạ giọng, cố gạt ra khỏi tâm trí hình ảnh Yoo Yeon chui rúc trong vòng tay anh.Đột nhiên quay ngoắt đầu lại, đôi tay mạnh mẽ của anh chộp lấy vai cậu, mắt nâu trong không gian tràn ngập sắc vàng ấm áp – phút chốc dường như lóe sáng.“Hai chúng ta? Em dựa vào đâu có thể cho rằng bản thân cũng có tư cách kêu gào hai chữ ‘uất ức’? Em ngày đó phải làm thế là có người kề dao bên cổ hay sao? Bao năm qua cũng đâu có ai cấm cản em quay về?” bật cười, ánh mắt anh trở nên âm lãnh. “Đang nói cái gì chứ? Em làm gì muốn quay về? Cũng nào có dự định dây dưa lần nữa cùng Park Gia Chan Yeol? Ngay cả con của hắn em cũng nào muốn mang?”Baekhyun lặng thinh không đáp lời, để mặc con người kia quay đi bước trước mình một đoạn. Xem ra anh vẫn còn bực bội vì sự kiện lúc tối.Baekhyun vừa lầm lũi bước sau lưng anh vừa lẩm nhẩm tự trách. Rõ ràng biết anh vẫn còn cay cú sau vụ thuốc ngừa thai, nghĩ thế nào lại còn lôi chuyện quá khứ ra mà nói? Cậu quả thật không biết phải gọi bản thân là dại dột hay ngu ngốc nữa… (hai cái hình như đồng nghĩa = =)Làm thế nào khiến anh quay lại nhìn đây…?Suy nghĩ… nghĩ suy…“A!” đột nhiên dừng lại, cậu ngồi xuống ôm bụng, mặt mày nhăn nhó ra chiều đau đớn vô cùng. “Hình như là … Yeol à, em đau…”Chẳng bao lâu sau, đã nghiễm nghiên nằm trên lưng cái người đang giận sôi nọ. (=w=)“Thế nào? Giờ đã đỡ đau?” vừa nói anh vừa xốc nhẹ cậu lên khi bước xuống dãy thang dài, giọng điệu có phần trào phúng một cách khó hiểu.“Ừm…”“Hồ ly à, có một trò cứ diễn hoài như vậy cũng được sao?”Có cái gì đó như tiếng “ding!” đập vào đầu Baekhyun. Ặc, đã biết cậu giả vờ rồi mà cũng cõng lên?“Anh biết?”“Vợ mình như thế nào không lẽ không biết?”Biết mới lạ…!Không hiểu là ngượng vì bị phát hiện ra trò vờ vịt, hay bất ngờ vì cái gã đàn ông này lại thật sự để ý mình kỹ đến thế; Baekhyun im thin thít, đầu càng vùi sát vào cổ anh, mắt dần dần nhắm lại khi vòng tay quanh cổ càng siết chặt. Nếu bảo rằng người đàn ông này ngay cả chuyện này cũng lưu tâm, vậy cái người đang cảm động vì việc đó như cậu cũng rất ư quái đản rồi.Khi xưa yêu nhau chưa đầy nửa năm đã vội kết hôn, kết hôn chưa được hai tháng đã phải ly biệt. Quãng thời gian quen biết đến một năm cũng chưa đến. Ấy vậy mà đau khổ nhớ nhung lại có thể kéo dài lên gấp mấy lần. Có đôi lúc cậu đã tự hỏi, nếu ngày đó họ chia tay một cách tự nguyện, không hề có bất cứ thù hận vương vấn, liệu tình yêu có tồn tại lâu đến dường này?Cuộc đời này có biết bao cặp nhân tình, đến rồi đi một cách thanh thản, sau đó an nhiên tận hưởng niềm vui tình mới. Nếu cậu không sinh ra đã ích kỷ, nếu anh không lớn lên từ sự cố chấp, nếu số phận đã không giáng xuống họ bão giông dập vùi; có lẽ giờ đây có thể bình bình hòa hòa sống cả đời với loại tình yêu cơ bản.Người ta nói yêu nhiều, bởi mới đau nhiều. Theo cậu thì là ngược lại.Có lẽ nên cảm ơn ông trời đã ban cho họ đau thương? Vì vậy, mới biết quý trọng cái gọi là hạnh phúc?“Yeol à, nếu em nói… những sự việc ngày trước đều là bất đắc dĩ em mới làm thế, anh có tin em không?” cậu nói khẽ, giọng điệu mơ hồ như sắp rơi vào giấc ngủ.Bước chân anh có vẻ khựng lại, nhưng không hề dừng hẳn.“Dù có những chuyện em không thể làm rõ ràng như ban ngày được, cũng không cách nào quay ngược dòng thời gian, nhưng em đối với anh từ đầu chưa hề mang ý phản bội…”Lẽ ra phải cảm nhận được thứ anh cần chính là những lời lẽ này. Lấn cấn trong khoảng cách năm